Tiếng ru con – Xuân Diệu
Mình yêu tôi mãi như son sắt,
Con có thương cha hãy nhoẻn cười...
Ôi điệu hát vốn ra từ mạch đất,
Nên bây giờ mang đất mãi không thôi.
Mình yêu tôi mãi như son sắt,
Con có thương cha hãy nhoẻn cười...
Ôi điệu hát vốn ra từ mạch đất,
Nên bây giờ mang đất mãi không thôi.
Đẹp Bắc Nam Trung khắp nước nhà.
Gió vào trong cây, ở trong đó vẫy tay ra.
Một nghìn hoa, một nghìn hoa,
Một vườn chung đặt tên là Thống Nhất.
Như hoa vẫn hồn nhiên trong sự sống,
Một nụ cười chấp mưa gào gió rống
Án tử hình không động đến làn môi,
Như chúng ta đã thắng địch lâu rồi.
Con của Ứng bây giờ ai nuôi?
- Ứng ơi! đã chuyển sức muôn người,
Đã gầm bão táp tung bay đá
Trên khắp miền Nam đó, Ứng ơi!
Và trên đầu chị chiếc khăn tang
Bỗng đỏ như vang, tím tựa chàm.
Ôi chín mươi hai người bị giết
Đau hoài trong máu thịt miền Nam.
Bà má Năm Căn, bà má Năm Căn,
Những bà má Năm Căn làm ra đất nước,
Xắn đôi tay áo, buộc khăn rằn,
Đánh chết bọn ăn cướp, ăn cướp!
Hạt muối trắng, tảng đường vàng,
Hỡi mình hạt gạo như nàng tiên thơm;
Hỡi mình, nắng sớm đèn hôm,
Mình chung huỷ tựa cơm đơm bếp hồng:
Những tận cùng giai cấp sắp ra ma!
Tiền bạc nốt hãy uống vào cổ họng!
Cởi áo gấm, bọc lấy vàng cả đống!
Nhưng bao nhiêu nhà tù cũng rỗng,
Như dòng máu khoẻ thắm đầu tay,
Như ở đầu cây dòng nhựa trút,
Như sức cung dồn ở mũi tên,
Như sức bút ở đầu ngọn bút:
Tôi về Miền Nam ngọn lửa muộn cửa đang bừng.
Ruột tôi đòi đoạn đứt đã trăm lần
Ruột tôi nối lại trăm lần đặng mà tranh đấu.
Chào Miền Nam sớm mai nay!