Hôn cái nhìn – Xuân Diệu
Xin em cho phép anh hôn
Cái hình em, gương tâm hồn
Cái nhìn em trong không gian
Trong hồn anh giữ chứa chan.
Xin em cho phép anh hôn
Cái hình em, gương tâm hồn
Cái nhìn em trong không gian
Trong hồn anh giữ chứa chan.
Hôn em ngàn thuở chưa xuê
Ấp yêu da thịt, gắn kề tâm linh
Chiêm bao mà chẳng mơ mòng
Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời.
Từ ấy anh yêu hoa ngọc trâm
Những khi hoa vắng vẫn mong thầm
Mỗi mùa hoa nở trong như tuyết
Anh lại tìm thăm hoa ngọc trâm.
Gió canh khuya hay nghìn cánh tay ôm?
Trăng mối lái phủ màng tơ mơ mộng...
Gió chắp cành cho hương càng toả rộng
Xốc nhau đi vào khắp cõi xa bày...
Biết bao yêu mến trong lời
Thốt kêu hai tiếng từ nơi ruột rà
Từ rày xin đặt tên hoa:
"Hoa anh ơi" một chiều ta nở dầy.
Ước được ngàn năm nghư giọng ấy
Đèo em đi mãi cuối không gian!
- Và khi không nói, em im lặng
Anh vẫn nghe hay tựa tiếng đàn
Anh muốn mang lời đi tạ ơn
Bầu trời như thế gió căng buồm
Hoa trong cỏ dại chiều hôm ấy
Đã đẹp tưng bừng hơn mọi hôm.
Ôi, bữa cơm ngon tuyệt
Mỗi khi về thăm em
Em có tài nấu nướng
Anh có tài ngợi khen...
Một tấm lòng em sâu biết bao
Để anh thương mãi, biết làm sao!
Em đi xa cách, em ơi Cát
Em chớ buồn, nghe! Anh nhớ, yêu...
Nếu thức ăn kia gắp một mình,
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong chờ cháy dạ anh.