Nhớ nhỏ đôi tay – Xuân Diệu
Nhớ em, nhớ nhỏ đôi tay
Hơi hương nhớ dịu, lông mày nhớ thanh.
Mắt trong, anh nhớ long lanh,
Hàm răng, anh lại nhớ anh hay nhìn.
Nhớ em, nhớ nhỏ đôi tay
Hơi hương nhớ dịu, lông mày nhớ thanh.
Mắt trong, anh nhớ long lanh,
Hàm răng, anh lại nhớ anh hay nhìn.
Nằm đêm anh cứ thương em
Rơi nghiêng nước mắt một đêm gối nằm
Thế này cho hết trăm năm
Đến muôn năm vẫn âm thầm thương em.
Mặt em ở giữa kho trời đất.
Vô tận thời gian có mặt em
Đáy thẳm tâm hồn anh đã cất
Mặt em, hoa vĩnh viễn ngày đêm.
Khiến tôi giận cả nước mây,
Vòng tay khăng khít, mở tay: Giao hoà
Ôm em trong cánh tay xoà
Nghe là vũ trụ, nghe là nhân gian.
Dù anh sống đến ngàn niên,
Không quên những phút cùng em mơ màng
Thu kia, hôm ấy, bên đàng.
Khúc cong cong ấy, bên hàng cây dương.
Ôi cái khung cửa sổ,
Của kiếp anh, đời anh!
Tay em không đến mở
Thôi còn gì tươi xanh ?
Chúng ta đã hoà nhau, như chẳng khác
Nước sông Lô tìm sông Nhị chẳy vào.
Khao khát rộng xa, trên đà khúc hát
Anh ước gì đưa em tới trăng sao.
Xin hãy cho tôi được giã từ...
vẫy chào cõi thực để vào hư.
Trong hơi thở cuối dâng trời đất
cũng vẫn si tình đến ngất ngư...
Anh không muốn mộng phiêu diêu
Muốn yêu em, được em yêu suốt đời
Hỡi em, anh nhớ thương hoài
Kề nhau, mộng đã xa rồi hay sao ?
Xuyên ngày tháng, vẫn vỗ về bên mái,
Và trời rót khúc ca trời cảm khái:
- "Cô đơn muôn lần, muôn thuở cô đơn
"Người lên trời, ôi Hy Mã Lạp Sơn!"