Sự sống chẳng bao giờ chán nản – Xuân Diệu
Nhất định trời cao đất rộng còn vui nắng sớm mây trưa.
Chúng bay đã vào hũ nút, cũng đừng tủi gió sầu mưa!
Giặc Mỹ đã biết hay chưa?
- Chúng tao chính là sự sống!
Nhất định trời cao đất rộng còn vui nắng sớm mây trưa.
Chúng bay đã vào hũ nút, cũng đừng tủi gió sầu mưa!
Giặc Mỹ đã biết hay chưa?
- Chúng tao chính là sự sống!
Chợt hôm nay phải lìa nơi chốn ấy
Ta thẩn thờ như một cánh bèo trôi
Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi thơ
Ta xuống đời biết chắc đã xa em.
Mát em mát nhiều nhiều
Yêu em, yêu lắm lắm
Một chiếc quạt trong tay
Đủ cho anh đằm thắm.
Mười năm phượng, phượng huy hoàng vẫn phượng
Áo trắng trong ngày tháng phất phơ soi
Ta cùng mình như cành cây riết quấn
Vương lòng nhau ràng rịt biết bao đời.
Người gởi cho ta một bông hồng
Hẳn lòng thao thức đợi và mong
Người ơi ta thấy phân vân quá
Xin khất nợ này đến cuối đông.
Phan Hành Sơn! anh hơn ánh thép
Anh là thân của đất nước mình
Đỉnh núi sắc, dòng sông rộng đẹp
Nhân dân hào, trời biển thông minh...
Thư nhà anh vẫn đợi trông
Chữ tay em viết, sóng lòng em trao
Canh khuya thương nhớ khát khao
Em ơi, vạn lý lòng hao đêm dài...
Sống mà cách biệt chia xa
Thôi anh chết thử xem ra thế nào...
- Tức em, anh nói tào lao
Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong!
Tôi cùng xương thịt với nhân dân của tôi,
Cùng đổ mồ hôi, cùng sôi giọt máu
Tôi sống với cuộc đời chiến đấu
Của triệu người yêu dấu gian lao
Bắt tay thật chặt Văn Khê
Hẹn nhau Chợ Giữa ta về ngày mai
Rằng nghe nổi tiếng cầm đài
Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ