Phượng trong sáng nẩy hồng trên một cõi
Như muôn đàn cùng gảy dưới mây cao
Ánh sáng trùm trong không gian vòi vọi
Tấc lòng hè kiều diễm hoá li tao.
Biển bướm đỏ rào rào trong gió mát
Lá non xanh như suối chảy trên trời
Phượng, phượng hỡi! Cớ sao mà man mác
Mỗi mùa hè run rẩy với triều môi.
Xanh đã ngủ ở dưới trời yên tĩnh
Đỏ còn ngân trong tiếng nói dịu dàng;
Ta mơ màng thấy gió đang sóng sánh
Trống sân trường văng vẳng đánh – mười năm.
Mười năm phượng, phượng huy hoàng vẫn phượng
Áo trắng trong ngày tháng phất phơ soi
Ta cùng mình như cành cây riết quấn
Vương lòng nhau ràng rịt biết bao đời.
Phượng mười năm… hiu hắt gió mười năm…
Yêu mười năm… nhớ muôn thuở… mười năm…
Huế 1937
Bắc Cạn 1947