Thuyền ai đậu bến Cô Tô? – J.Leiba
Thuyền dạo Động Đình muôn dặm chơi,
Quạ kêu, trăng lặn, nước mờ khơi.
Hàn san vẳng tiếng chuông chùa sớm,
Cây bến, đèn ngư, não mộng người!
Thuyền dạo Động Đình muôn dặm chơi,
Quạ kêu, trăng lặn, nước mờ khơi.
Hàn san vẳng tiếng chuông chùa sớm,
Cây bến, đèn ngư, não mộng người!
Lòng tôi buồn bã từ hôm ấy
Và mỗi chiều thu nắng đẹp tàn
Nhìn cánh phù dung nơi bến vắng
Nhớ người thiếu phụ, nhớ yêu đương
Rồi mai người khách phong lưu ấy
Túi rỗng đi qua kỹ viện này
Che áo vì chưng e thẹn mặt
Ngậm tình, chẳng nói một ai hay.
Danh lợi như mây nổi giữa trời;
Hồng nhan phải giống mãi trên đời?
Đợi anh áo gấm xuân sau lại,
Chỉ sợ nghiêng giành hốt quả mai!
Nụ hồng rải lối, liễu tơ phai,
Vườn cũ rêu lan, cỏ mọc dài,
Bên gốc mai già, xuân vắng vẻ.
Âu sầu thiễu nữ khóc hoa mai.
Chưa tới mười năm quán Hạnh Hoa,
Xuyên ngang tửu quán ánh dương tà,
Một người xuống ngựa mười năm trước
Một chén men tràn suối lệ sa.
Hồn kết gió hương trời Nhược thuỷ
Cánh viền mây thắm động Thiên Thai
Hoá thành những giọt mưa thơm ấy
Tưới nở trăm hoa đã héo rồi!
Phù thế đã nhiều duyên nghiệp quá!
Lệ lòng mong cạn chốn am Không
Cửa thiền một đóng duyên trần đứt
Quên hết người quen chốn bụi hồng.
Trăng sáng trên bờ, sông loáng xa
Trăng cao trên biển đẹp mây ngà
Ta đi, chứng kiến tình trăng biển
Nghe vỗ bên lòng nhịp thiết tha.
Rừng cọ đêm mưa đất cổ sơ
Hoa ngâu hương mát tự bao giờ
Cha ông đã ở mùa hương ấy
Thơm đến ngày nay mỗi giọt mưa