Nhớ em từ quê hương – Lưu Quang Thuận
Công tác xa nhau chẳng bắt đền
Nửa chừng trang sách, nửa chừng đêm...
Vẫn trời thu cũ mà nay khác
Nắng hửng mưa rào lại nhớ em.
Công tác xa nhau chẳng bắt đền
Nửa chừng trang sách, nửa chừng đêm...
Vẫn trời thu cũ mà nay khác
Nắng hửng mưa rào lại nhớ em.
Bỗng một ngày em đến giữa lòng anh
Như bông cúc vàng thắm cả mùa xanh!
Vai em mang bao nghĩa lớn sinh thành,
Nhìn nhau mãi: lại càng ơn cuộc sống.
Thóc vè nhà máy xui nên,
Kim rơi có đoạn chi bền vướng theo.
Lòng riêng thoáng nghĩ đôi điều...
Ước em có buổi mai chiều biết nhau.
Em chăm lấy quả thơm ngon
Đợi ngày anh trở lại.
Tiếng hát trên đồi dưới bãi
Nhớ mong người chiến sĩ lá che vai.
Yêu Tổ quốc cần lao vất vả,
Tôi đã mừng ruộng lúa đồi cây...
Yêu đất nước đi vào công nghiệp hóa,
Thêm nỗi mừng vui lớn kể từ đây.
Thơ chép dăm bài trong sổ
Mưa nhiều sổ ướt thơ loang.
Nhớ Thăng Long bên bếp lửa nhà sàn,
Quanh bếp lửa một đàn em ríu rít.
Đầu mẹ cúi hôn con xa cách biển,
Hơi thở này bát ngát một trời hoa.
Mưu cuộc sống cho mùa xuân vĩnh viễn,
Mẹ tay liềm tay súng giữa phong ba.
Ta nâng niu từng chiếc lá dịu dàng,
Nhưng một phút không rời tay súng thép
Vì ta có trường xây trên đất Bắc
Với ruộng đồng hoen máu ở miền Nam.
Những mái tóc Hoa Ngâu ướp nhiều khói bụi
Ướp hơi thuốc nổ ngày tháng bom rền.
Trưa nắng gội đầu hương tóc bay lên
Hương bồ kếp thơm lừng dọc suối!
Tiếng hát ban mai của Đài Hà Nội
Giục giã người ráp máy kẻ trồng hoa.
Mỗi một ngày không biết Thủ Đô ta
Cười duyên dáng làm nên bao của cải.