Chuyện rất thường rất nhỏ
Trên nhánh đường vắt vẻo dọc Trường Sơn
Một ngày giặc Mỹ đánh căng
Bom trút dày bên những hố bom
đất còn xém lửa.
Máy bay dứt cơn
Đoạn đường lại sửa
Khói bụi che mù đất đá
Tiếng gọi tiếng reo… lẫn tiếng cười giòn.
Xe men vực dài, men những hố bom
Tiếng anh lái xe đầu dóng dả:
– “Ơi các nàng công chúa
“Đây có còn đơn vị Hoa Ngâu?
Rào rào tiếng đáp:
– “Vâng đây Hoa Ngâu Hà Nội.
“Đây Hà Nội Hoa Ngâu
“Hỏi chi mà ngớ ngẩn
– “Không còn đây thì ở đâu?
– “Có ai tên Mai Linh
“Nổi tiếng đơn ca phố Trần Xuân Soạn
“Xa Hà Nội vẫn hay làm dáng?
“Anh chuyền giúp Mai Linh bồ kếp gội đầu.
Lại rào rào nhiều tiếng chen nhau.
– “Mai Linh đây rồi,
người đẹp nhất Hoa Ngâu
“Và nhất cả Trường Sơn chót vót
“Bồ kếp đâu, hỡi người bạn tốt
“Đưa phiếu cho mình biên nhận
“Đồng hương ơi chóng ngoan!
Từng giây đang khẩn trương
Xe đầu không thể chậm
Gói quà tung xuống
Mép vực dài xe lại lướt nhanh
Mai Linh đứng đâu, anh lái chẳng kịp nhìn
Và cả đơn vị Hoa Ngâu
Không mấy ai kịp nhìn anh lái.
Giặc trên trời gào rú những cơn điên
Đường xé dọc xé ngang
Ngày mấy trận thường không đếm xuể
Ngày mấy trận đường ai lại vá
Xe những đoàn hối hả nối nhau lên
Đất đá kiên gan khi tuổi trẻ dạ bền
Khi những đóa Hoa Ngâu vẫn cười chúm chím.
Hôm nay quà lại đến
Nhưng bồ kếp gửi Mai Linh sao chẳng có thư kèm
Để được tay chuyền nắc nỏm cùng xem?
Thôi hẵng biết chia nhau gội đầu rất xẻn.
Nhà Mai Linh phố Trần Xuân Soạn
Mẹ đã cùng các em sơ tán
Đây chắc mẹ về mua bồ kếp Chợ Hôm…
Thoáng trong lòng một chút băn khoăn:
Hay bồ kếp người đâu đó gửi?
Những mái tóc Hoa Ngâu ướp nhiều khói bụi
Ướp hơi thuốc nổ ngày tháng bom rền .
Trưa nắng gội đầu hương tóc bay lên
Hương bồ kếp thơm lừng dọc suối!
Viết ở xã Đường Lâm (Ba Vì)
Hè sơ tán 197Vi