Gửi Phan Quang Định

Không nắm được tờ thư ghi bóng dáng
Không bắt được tin, không đón được lời
Không nói được lòng ta thương mến bạn
Không chép được tình không nhắn được nơi.

Hai đứa xa nhau dưới trời gió bão
Nghiêng mái đầu thương nhớ giữa không gian
Nghe thấm mặn mồ hôi trong nếp áo
Nghe tiếng súng ban mai xoá bỏ đêm trường.

Muốn gửi cho nhau chút quà kháng chiến
Lấy chi đây? Sông núi cắt từng khu…
Mùa gió tạt sóng gầm trên bãi biển
Khu Năm ơi Việt Bắc có sương mù.

Không lấy được cả thân tàu cháy xám
Vẫn nhô đầu lên mặt nước sông Lô
Quà lịch Sử Có gì đâu gửi bạn
Không vớt được sông không tát được hồ…

Không nói được những lời đau nức nở
Nói chi đây? Đêm tối vẫn mù đen…
Nhà phá hoại tường rêu ôm mái đổ
Du kích đi qua, không lửa không đèn.

Không vẽ được màu tang trên mái tóc
Nước mắt đau buồn không hứng trên tay
Ôm lấy súng để mà canh lấy thóc
Không nói nên đêm không nói nên ngày.

Không hát được lời trong như tiếng suối
Không đếm được cây không nhớ được rừng
Không nhớ hết những chiều mưa đổ núi
Với những ngày nước lũ suối khe dâng.

Không biết được rừng xanh sao lắm muỗi
Hiếm hoi chi cơn sốt rét tung giường?
Tung cả chiếc ba lô làm đệm gối!
Sốt lui rồi đứng dậy chẳng nhìn gương.

Không nhớ hết những hàng cơm mới mở
Ô trên đường quân giặc rút lui qua
Nằm ngủ đấy luôn đêm nghe tiếng nổ
Súng quân thù chen lẫn súng quân ta.

Người bé quá hai vai không chất nổi
Những căm hờn vấy máu tối âm u
Nên lắm lúc trong lòng đau đến nhói
Nghe tiếng ai kêu xé giữa đêm mù.

Và có lúc quanh mình không tiếng khóc
Mà rưng rưng xao xuyến nhưng hờn đau
Nghe tấm tức nặng nề muôn tủi xót
Trong âm thanh và trong cả sắc màu.

Nhưng lắm lúc lòng vui – ngân tiếng hát
Đêm Trưng thu em nhỏ nhớ Già Hồ
Ngày hội tập thần công chen giáo mác
Qua khán đài chiến sĩ dậy lời hô.

Toan gửi chuyện thay quà nhưng cũng khó
Đi giữa lòng giang nứa ngọt ngào măng
Chiều mưa nặng ghé vào trong lán nhỏ
Ngủ qua đêm không hiểu lán ai làm.

Mùa lúa chín no lòng anh bộ đội
Em gái mẹ già gánh thóc giao lương
Không nói hết những gì đang đổi mới
Khu Năm ơi, Việt Bắc mở thêm trường!

Hận mối hận của lần tro lớp máu
Với nỗi vui nô nức giữa muôn lòng
Thở hơi thở của toàn dân chiến đấu
Đi bước đường gian khổ dấn thành công.

Muốn gửi về quê món quà bé nhỏ:
Mảnh tâm hồn tươi thắm mới khai sinh
Nhưng nghĩ lại, tâm hồn son trẻ đó
Của non sông, đâu phải chuyện riêng mình

Kháng chiến ba năm, có gì gửi bạn?
Tạ có nhiều nhưng chằng có gì đâu
Không nói được tình ta trong gì lớn
Không có quà kháng chiến gửi về nhau.

Bài thơ ngân đem đề lên báng súng
Chiến sĩ hò, em gái mẹ già nghe
Xin chép lại bài thơ đêm chiến thắng
Thay món quà kháng chiến gửi về quê.

Việt Bắc, 1948

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận