Một sáng mai xuân – Huy Cận
Gặp nhau chưa thoả, đã xa rồi
Tội nghiệp em tôi, tội nghiệp tôi!
Những cặp tình nhân muôn vạn thuở
Trời ơi! Đứt ruột mỗi chia phôi.
Gặp nhau chưa thoả, đã xa rồi
Tội nghiệp em tôi, tội nghiệp tôi!
Những cặp tình nhân muôn vạn thuở
Trời ơi! Đứt ruột mỗi chia phôi.
Có nhà báo phương xa
Bấm ảnh, lòng sửng sốt
“Việt Nam - trái tim người
Ở đây đập rất tốt”
Rồi một ngày kia giã cõi này
Xin cho gieo hết hạt trong tay
Chứ tay còn nắm chưa vơi hạt
Mà phải ra vế cực lắm thay!
Trẻ hơn con trẻ mới chào đời
Mỗi sáng ta sinh với rạng trời
Nghe mỗi cành sương ương vũ trụ
Đất tròn e cũng sắp nằm nơi
Chú tôi mất sớm tôi về thăm
Ngọn cỏ xanh rồi đã mấy năm
Chú hỡi trong dòng thơ cháu viết
Còn in bóng dáng chú xa xăm.
Em bước ra về anh muốn tiễn
Em ngăn anh lại, sợ trời mưa
Môi em se lạnh trong làn gió
Sờ má, lòng anh bỗng ngẩn ngơ.
Một góc ban mai của phố phường
Rất thân như cuộc sống bình thường
Cây bàng đầu phố chưa ra lá
Nhưng mấy chồi căng dưới giọt sương
Lòng ta tin biển, biển yêu ta
Sóng nở hoa nhài vương vấn bờ
Bát ngát tình yêu trong vũ trụ
Đúc nên xanh biển mượt mà thơ.
Sóng trắng bờm phi hí gió mai
Mây bay tới tấp ngợp chân trời
Phải chăng vũ trụ thừa dư sức
Thỉnh thoảng chồm lên như trẻ chơi.
Em hơi, bên anh em thở đều
Thời gian chung tấm mặc cho nhau
Cuối năm gà gáy dày thêm sợi
Vũ trụ choàng ta áo ấm sao!