Thần thánh chết rồi – Huy Cận
Thời gian! Mãi mãi người là hương
Của muôn lòng đẹp vùng lên đường
Thờ người bao kẻ tìm vô tận
Bến lạ mà như về cố hương
Thời gian! Mãi mãi người là hương
Của muôn lòng đẹp vùng lên đường
Thờ người bao kẻ tìm vô tận
Bến lạ mà như về cố hương
Trời xanh ran lá biếc
Biển choá ngập buồm vàng
Gió thổi miền bất diệt
Mây tạnh đất hồng hoang.
Mậm hồng thắp với chồi son
Tưởng đâu sắc thắm dậy hồn thu xưa
Ngợ ngàng là bước người thơ
Xóm quen đã lạc đường mơ lối nào
Tháng ngày con mẹ lớn khôn,
Yêu thơ, thơ kể lại hồn ông cha.
Đời bao tâm sự thiết tha
Nói trong tiếng nói lòng ta thuở giờ...
Nghìn năm một cuộc giao hoan
Trước chưa xương thịt, sau tàn thịt xương,
Hoạ còn hơi thở hoa hương
Cho hồn gặp gỡ âm dương lối về...
Em hỡi! Yêu nhau chẳng muộn màng
Lửa bền trong đá mấy muôn năm
Lửa đôi ta chẳng cùng nhau đượm
Sẽ đốt lòng ta ra bụi than
Bao giờ cho hứng lại xây lên
Đủ cả cuộc đời, đủ các tên
Đủ các hình hài, đủ các mộng
Đủ đất chôn nhau, đá dựng lên
Ta vui vô hạn, buồn vô hạn
Bởi lửa vô cùng ôm lấy trán
Lửa dạy cô đơn bậc tuyệt vời
Đốt cháy hồn ta lửa quanh đời
Bánh xe xuân quay vòng thao thức
Phát phơ cành náo nức trăng sao
Ra đường chẳng gặp bạn chào
Gặp xuân trẩy hội nhập vào gió xuân