Tâm duyên – Nguyễn Tất Nhiên
Mùa hè anh lên núi
Thấy tóc em lành nhiên
Cười theo chiều, gió tối
Trời đi vào giấc yên
Mùa hè anh lên núi
Thấy tóc em lành nhiên
Cười theo chiều, gió tối
Trời đi vào giấc yên
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi chìm đắm
Trong tiếng làm thinh của ghế bàn
Ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
Tình yêu sao mà thê thiết quá em ơi, anh chẳng thiết ai hay mình sống chết, anh chỉ thiết một bàn tay cần thiết vuốt má cho đêm không nhất thiết thuốc an thần!
Người ấy… cúc của mày đã đi
Quân trường giòn tiếng súng
Mặt bia nào nát ruột tan lòng
Mày nghiến răng
Cùng em cùng một khung trời
Chung nghe sa mạc lòng người chuyển mưa
Cùng em cùng một ngày mùa
Chung nghe tình nước non chưa lỗi thề
Em ngây thơ như một vầng trăng
Anh ngây thơ như một chú bé
Chú bé ngẩn ngơ nhìn vầng trăng
Vì tin có thật chuyện cung hằng!
Từ gót sen hài em hút dấu
Sầu tôi như lá thẫn thờ bay
Ví dù lá ngập đường em bước
Lá cũng xin đừng bận gót ai…
Ngàn xa ơi… chim kêu từng tiếng lẻ
Lạc trong chiều khô khốc tiếng thông rơi
Ngàn xa ơi… tình đâu làm mới mẻ
Gió vô hồn khua lá cỏ khan hơi
Cảm ơn em phục hồi chàng
Dăm câu thơ nhỏ đôi hàng nhớ nhung
Cảm ơn thở thở mừng mừng
Im nghe tim đập qua dòng viễn liên
Hỡi người tóc mượt như sông
Sao o chảy hết nguồn lòng của anh
Mai kia ngoảnh mặt sao đành
Bằng không gặp lại tình hành sao cam?