Thơ đề tựa “Đài gương truyện” – Tản Đà
Phàm dân trong một nước
Một nửa là đàn bà
Kể từ con gái bé
Cho đến bà cụ già
Phàm dân trong một nước
Một nửa là đàn bà
Kể từ con gái bé
Cho đến bà cụ già
Ly biệt xưa nay nỗi vợ chồng
Ai hay nhi nữ trí anh hùng?
Quan hà mươi chén thay hàng lệ
Khăn túi trăm năm chạm chữ tùng
Da mồi tóc bạc mẹ như ai
Như mẹ nghìn thu có mấy người?
Hầu tước năm đời con đến cháu
Thanh gươm bao ná giọt tình rơi
Tám con khác mẹ, mẹ thời chung
Lòng mẹ con ơi, có biết không?
Vinh hiển một nhà ơn đức mẹ
Làm gương mẹ ghẻ với con chồng
Thay đổi Thương, Chu một cuộc đời
Công cao sức cả biết bao người
Ai hay cơ nghiệp tám trăm đó
Gây dựng từ trong một bọc thai
Hai con, con đẻ với con chồng
Tình nghĩa đem cân một tấc lòng
Nghĩa nặng cho nên tình phải nhẹ
Suối vàng ai có biết cho không?
Đèn Hà Nội sáng choang lửa điện
Quanh hồ Gươm xe điện cao su
Rừng Ngang sương khói mịt mù
Gió âm, giăng lạnh, cây lù rù đen
Nọ bức dư đồ thử đứng coi
Sông sông núi núi khéo bia cười!
Biết bao lúc mới công vờn vẽ
Sao đến bây giờ rách tả tơi?
Mới nửa năm giời báo “Hữu thanh”
Biệt ly lai láng xiết bao tình
Chút tình hữu ái không ly biệt
Tiếng gọi đàn xa núi Tản xanh
Ngồi buồn ta lại viết thư chơi
Viết bức thư này, gửi trách ai
Non nước bấy lâu lòng tưởng nhớ
Mà ai tri kỷ vắng tăm hơi!