Thư lại trách người tình nhân không quen biết – Tản Đà
Ngồi buồn ta lại viết thư chơi
Viết bức thư này lại trách ai
Ai những nhớ ai, ai chẳng nhớ
Để ai luống những nhớ ai hoài
Ngồi buồn ta lại viết thư chơi
Viết bức thư này lại trách ai
Ai những nhớ ai, ai chẳng nhớ
Để ai luống những nhớ ai hoài
Lạnh lùng trướng gấm báo tin thu
Giở dậy canh khuya khách tựa lầu
Ấy vẫn Nam Nam cùng Bắc Bắc
Những là Á Á với Âu Âu
Thả chiếc thuyền nan bé tẻo heo
Cũng buồm, cũng cột, cũng giây lèo
Nghìn trùng sóng gió ba khoang nứa
Bốn mặt non sông một mái chèo
Xóm Gà tan giấc, rạng vừng ô
Tối đến Nha Trang, rượu một hồ
Trợ bút đã xin từ bác Diệp
Phụ trương để lại cậy thầy Ngô
Mấy nhời cảm tạ tri âm
Đồng bang là nghĩa, đồng tâm là tình
Đường xa rau hãy còn xanh
Tấm lòng thơm thảo, bát canh ngọt ngào
Đêm qua mất cắp như chơi!
Có chỗ mất vợ, có nơi mất chồng
Ông Tơ nghĩ chẳng thẹn thùng!
Còn đương chắp mối tơ hồng xe ai?
Phòng văn nửa khép cánh thu
Đèn văn một ngọn trông lù dù xanh
Đứng lên, ngồi xuống một mình
Khối tình ai nặn, lửa tình ai khêu
Cô Tô tàn phá, lạc Tây Thi
Tôi giở về quê, bác đổi đi
Một chén quan hà sân Thắng Ý
Cách năm mây nước đất Nam kỳ
Nhớ ai như nhớ bác Thù Nguyên
Nhớ bác đêm này bác nhớ? quên?
Những lúc đầu non vừng thỏ sế
Có khi mặt biển ngọn trào lên
Trác lạc tiên sinh thiên hạ sĩ
Kiều tu nương tử hoạ trung nhân
Sự nhân duyên ai chắp sợi tơ mành
Ông tạo hoá khéo xoay vần nên thế thế