Đơn khiếu ong, bướm của bách hoa tâu lên đức Thượng đế – Tản Đà
Con nhà xanh vỏ
Nặng nghiệp má đào
Dì gió rủ rê
Ông tơ ghét bỏ
Con nhà xanh vỏ
Nặng nghiệp má đào
Dì gió rủ rê
Ông tơ ghét bỏ
Người chẳng ra người, ma chẳng ma
Nào ai còn biết ở đâu ra
Đi đêm tưởng đã quen đường lắm
Hỏi lối công danh cũng mập mờ
Nghề nghiệp văn chương khó lạ lùng!
Ngọn đèn xanh biếc suốt đêm đông
Sao cô ngủ mãi bao giờ dậy?
Để một mình ai nghĩ chẳng xong
Thằng cuội ngồi trong cung nguyệt
Chim khôn mắc phải lưới hồng
Là mình với ta
Chẳng duyên thời nợ
Dưới bóng hoa tươi một vẻ sầu
Người đâu? quê quán ở đâu đâu?
Ba sinh duyên nợ bao hương lửa
Một cuộc trần ai mấy bể dâu
Nước trong xanh, lơ lửng con cá vàng;
cây ngô cành bích, con chim phụng hoàng nó đậu cao.
Anh tiếc cho cô em nay là phận má đào;
tham đồng bạc trắng mới gán vào ông Tây đen.
Kìa kìa, ai xui một đàn con chim sáo sậu nó đậu cái lưng bò?
ai làm bây giờ đục nước cho cái con cò nó kiếm ăn?
Sợi tơ hồng ai khéo mà xe xoăn?
trên đầu em ai dạy cái làn khăn nó mới ưa nhìn?
Con chim xanh, tang tình em ơi, nó lặn;
con cá vàng nó dạch, phú lý nọ lên non.
Cô Thúy Kiều, xưa kia còn, má phấn môi son;
lầu xanh chưa mãn, cô mới đã lại bon sang ở chùa.
Đêm xuân hoa những ngậm cười
Dưới đèn tươi tỉnh mặt người như hoa
Khi vui vui lấy kẻo già
Cơn men dốc cả giang hà chưa say
Bềnh bồng mặt nước chân mây
Đêm đêm sương tuyết, ngày ngày nắng mưa
Ấy ai bến đợi sông chờ
Tình kia sao khéo lững lờ với duyên?