Chơi Hoà Bình – Tản Đà
Vì ai cho tớ cứ lênh đênh!
Nặng lắm! ai ôi! một gánh tình!
Non Tượng giời cho bao tuổi lẻ?
Sông Đà ai vặn một dòng quanh?
Vì ai cho tớ cứ lênh đênh!
Nặng lắm! ai ôi! một gánh tình!
Non Tượng giời cho bao tuổi lẻ?
Sông Đà ai vặn một dòng quanh?
Chùa Hương giời điểm lại giời tô
Một bức tranh tình trải mấy thu
Xuân lại xuân đi không dấu vết
Ai về ai nhớ vẫn thơm tho
Quả núi Tiêu San, có nhớ công? Mà em bán nước để mua chồng! Ấy ai khôn khéo tài dan díu Những truyện huê tình biết có không?
Chung lưng một chiếc thuyền tình (rô ta)
Sông bao nhiêu nước ta thương mình bấy nhiêu (ta rô ta)
Chúng anh đây đứng mũi chịu sào (rô ta)
Sóng ngang gió tạt anh bẻ vào càng mau (ta rô ta
Người đâu cũng giống đa tình
Ngỡ là ai, lại là mình với ta
Mình với ta dẫu hai như một
Ta với mình sao một mà hai?
Ới giời ơi!
Ới đất ơi!
Cái áo sao mày rách tả tơi?
Rách đành mặc vậy
Chữ nghĩa Tây, Tàu trót dở dang
Nôm na phá nghiệp kiếm ăn xoàng
Nửa ngòi bút ngỗng, ba sinh luỵ
Một mối tơ tằm, mấy đoạn vương
Xuân xưa Hàng Lọng cờ bay
Thoi đưa ngày tháng đã đầy mười năm
Biết bao ra Bắc vào Nam
Bức dư đồ rách đã cam khó lòng
Trăm hoa đua nở đẹp hơn cười
Một cái oanh vàng uốn lưỡi chơi
Phong cảnh chiều xuân vui vẻ thế
Xuân sầu chi để bận riêng ai!
Mưa xuân Hồng Lạc tươi mầu
Bức tranh mưa gió riêng sầu lòng ai
Năm châu xa lắc đường dài
Nước non biết có ai người đầu binh?