Thơ thẩn – Tản Đà
Phòng văn lặng ngắt bóng giăng mờ
Ngồi nghĩ thơ mà luống thẩn thơ
Chỉ thắm ai người tơ tưởng mối
Ruột tằm còn những vấn vương tơ
Phòng văn lặng ngắt bóng giăng mờ
Ngồi nghĩ thơ mà luống thẩn thơ
Chỉ thắm ai người tơ tưởng mối
Ruột tằm còn những vấn vương tơ
Ai rằng Nam, Bắc cách đôi nơi
Cũng một non sông, một giống nòi
Hoa gấm cũ càng nguyên phẩm quý
Phấn son tô điểm lại mầu tươi
Đời người như giấc chiêm bao
Nghìn xưa đã mấy ai nào trăm năm
Một đoàn lao lực lao tâm
Quí chi chữ thọ mà lăm sống nhiều!
Tết năm Đinh Mão sang đầu xuân
Ta có thơ mừng khắp quốc dân
Mừng cho ai nấy có tư cách
Trước biết ái quốc, sau hợp quần
Đờn là đờn
Thơ là thơ
Thơ thời có chữ, đờn có tơ
Nếu không phá cách vứt điệu luật
Nghiêng thành, nghiêng nước, trách chi ai?
Gặp lúc chơi tuồng diễn lại chơi.
Văn có pha trò cho đủ lối,
Mực đem bôi nhọ khéo mua cười.
Mỗi năm Hậu bổ một lần thi
Năm ngoái năm xưa tớ cũng đi
Cử, tú, ấm sinh, vài chục kẻ
Tây, ta, quốc ngữ, bốn năm kỳ
Nước non nặng một nhời thề
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhớ nhời nguyện nước thề non
Nước đi chưa lại non còn đứng không
Ăn mía theo voi tiếng đến giờ
Vì chi biếng bã để trò dơ
Rón chân những chực khi vòi nhả
Rát lưỡi đành xơi cái ngọt thừa
Tháng ba thiên hạ đợi mưa rào
Đợi mãi mưa mà chẳng thấy nao
Kinh tế khó khăn giời tiếc nước
Văn minh hào nhoáng ếch trông sao