Tết tự thuật – Tản Đà
Năm xưa tết nhất đã suông suồng!
Tết nhất năm nay lại quá tuồng!
Tiếng pháo nghe nhờ thiên hạ đốt
Cờ vàng dấu đỏ, đế vương suông
Năm xưa tết nhất đã suông suồng!
Tết nhất năm nay lại quá tuồng!
Tiếng pháo nghe nhờ thiên hạ đốt
Cờ vàng dấu đỏ, đế vương suông
Ô hô Chiêu Quân!
Sắc diễm tuyệt thế
Mệnh bạc vô thiên
Hán cung nhất biệt
Lấy thân mà trả nợ đời
Nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân
Phonh lưu rất mựch hồng quần
Mười lăm năm, bấy nhiêu lần làm gương
Trăm năm tính cuộc vuông tròn
Con tằm đến thác hãy còn vương tơ
Thiếp từ ngộ biến đến giờ
Dám xa xôi mặt mà thơ thớt lòng
Non sông như vẽ cỏ hoa tươi
Xuân mới năm nay đã đến rồi
Chín chục thiều quang giời ngó lại
Bốn nghìn lịch sử nước trôi xuôi
Bên kia cái ao
Bên nọ cái ao
Cái ao bên nọ tát vào bên kia
Chưa thấy con riếc
Chầm chậm ngày xanh bóng nhạt đưa
Xuân sầu hai độ, rối như tơ
Lao xao nhà vắng chim tìm tổ
Ỳ ộp hồ xa ếch đợi mưa
Năm nay em đã lên ba
Em đừng quấy khóc, mẹ cha lo phiền
Chị ru em ngủ cho yên
Mai sau em lớn bút nghiên học hành
Ai ơi đừng có chắc tin ai
Cứ chắc tin ai khéo đoạn đời
Tri kỷ xưa nay nào mấy kẻ
Giết nhau buổi ấy thiếu chi người!
Hôm xưa chơi ở Dương Quỳ
Trắng phau ngựa trắng, xanh rì rừng xanh
Hàm Rồng nay lại qua Thanh
Dưới cầu nước biếc in hình thi nhân