Phong dao – Tản Đà
			Người ta đi ngược đi xuôi 
Sao em đội nón ra ngồi gốc cây 
 
Lạnh lùng gió táp mưa bay 
Lấy chồng làm lẽ có ngày oan gia		
	
	
			Người ta đi ngược đi xuôi 
Sao em đội nón ra ngồi gốc cây 
 
Lạnh lùng gió táp mưa bay 
Lấy chồng làm lẽ có ngày oan gia		
			Giời thu đến, nước thu đâu đến 
Trăm sông con dội hết sông Hà 
Láng lai giòng lớn bờ xa 
Hai bên trâu ngựa nom đà lẫn nhau		
			Ngày dài ta nhớ đất Nam trung 
Mây nước xa trông cách vạn trùng 
Cánh nhạn bên giời không chiếc bóng 
Vừng giăng mặt biển đã mười đông		
			Ngồi buồn ta nhớ ông Lư Thoa 
Dân ước nhân quyền ông xướng ra 
Ông sinh thế kỷ thứ mười tám 
Hai trăm năm nay đời đã qua		
			Ngồi buồn nhớ chuyện người xưa 
Nhớ ông Gia Cát bây giờ nơi nao? 
Sáu phen Bắc phạt họ Tào 
Kỳ Sơn chí khí anh hào nghìn thu		
			“An Nam tạp chí” ra đời 
Xa thời ai nhớ, gần thời nhớ ai 
Mã Mây với phố Hàng Khoai 
Quan hà gang thước cho người sầu riêng		
			Nghe tin đồn nước xuống mà lên 
Mấy tỉnh hôm sau thấy vỡ liền 
Bao bác chúa nhà cam chịu ướt 
Mà anh vua bếp được ngồi trên		
			Ai xui ta nhớ Hàm Rồng 
Muốn trông chẳng thấy cho lòng khôn khuây 
Từ ta trở lại Sơn Tây 
Con đường Nam Bắc ít ngày vãng lai		
			Ngồi buồn nhớ bạn sông Thương 
Nhớ ai ta nhớ nhưng đường thời xa 
Ước sao Thương nối sông Đà 
Ta buông chiếc lá lên mà rượu thơ 		
			Nhớ ai như nhớ đông trùng 
Nhớ ai Hà Nội cho lòng khôn khuây 
Từ ngày giã chén chia tay 
Bấm tay ta tính đã đầy năm năm