Xuân cảm – Tản Đà
			Xuân kia sáu bẩy mươi lần 
Của giời tham được độ ngần ấy thôi 
Chơi hoang mất nửa đi rồi 
Ngẩn ngơ ngồi nghĩ thân đời mà lo		
	
	
			Xuân kia sáu bẩy mươi lần 
Của giời tham được độ ngần ấy thôi 
Chơi hoang mất nửa đi rồi 
Ngẩn ngơ ngồi nghĩ thân đời mà lo		
			Tin xuân đến ngọn cây đào 
Bảo cho hoa biết ra chào Chúa Xuân 
Mỗi năm xuân đến một lần 
Thiều quang chín chục xoay vần chẳng sai		
			Suối tuôn róc rách ngang đèo 
Gió thu bay lá, bóng chiều về tây 
Chung quanh những đá cùng cây 
Biết người tri kỷ đâu đây mà tìm		
			Hồ Gươm sen mới ra hoa 
Cả hương cả sắc ai là không chơi 
Sen tàn lá rách tả tơi 
Quanh hồ lai vãng, ai người tiếc thương		
			Mê Linh khuất bóng, gái còn ai? 
Bà Triệu nhà ta cũng đáng tài 
Vùng vẫy non sông ba thước vú 
Xông pha tên đạn một đầu voi		
			Lạnh lẽo hơi thu chiếc lá bay 
Gió đưa người cũ lại về đây 
Ba Vì tây lĩnh nom thêm trẻ 
Một giải thu giang nước vẫn đầy		
			Sông Đà núi Tản đúc nên ai 
Trần thế xưa nay được mấy người? 
Trung hiếu vẹn tròn hai khối ngọc 
Thanh cao phô trắng một cành mai		
			Vùng đất Sơn Tây nảy một ông 
Tuổi chửa bao nhiêu văn rất hùng 
Sông Đà núi Tản ai hun đúc? 
Bút thánh câu thần sớm vãi vung		
			Luân thường đổ nát, phong hoá suy 
Tiết nghĩa rẻ rúng, ân tình ly 
Vợ chồng kết tóc chưa khăng khít 
 
Nhân tình nhân ngãi còn kể chi