Nhân sinh quý thích chí,
Áng phù vân phú quý hãy tai ngơ.
Này cờ, này kiệu, này rượu, này thơ,
Đánh ba cốc tinh mơ cùng bầu bạn.
Hoạn hải ba đào châu đáo ngạn,
Giang sơn phong vị tửu vi nhai.
Sẵn ngày xuân tân chủ đủ vừa hai,
Vầy một cuộc thử coi đời mấy kẻ.
Ngồi nghĩ lại phong lưu khi tuổi trẻ,
Những đàn ca nhanh nhẹn biết chừng nào.
Gẫm mùi chơi trúc nhục đã dồi dào,
Mà hương xạ ngô kiều còn đỏng đảnh.
Trời đất cho ta còn khoẻ mạnh,
Ờ, cúc tùng cố cảnh hãy còn đây.
Non sông bạn với râu mày.
Sau khi hưu, cụ Phó bảng Đào Phan Duân được vua Khải Định thăng hàm Thượng thư trí sự, rồi Hiệp biện đại học sĩ tùng nhất phẩm. Nguồn tin không chính thức nói rằng: sở dĩ vua Khải Định dành sự ưu ái ấy đối với cụ phó bảng là vì lúc chưa lên ngôi, nhà vua từng được quan Phủ doãn Thừa Thiên Đào Phan Duân nhiều phen cứu ông “hoàng Mười” (tức vua Khải Định) thoát nạn nợ cờ bạc, cho nên đây là dịp nhà vua đền ơn đáp nghĩa. Còn đối với cụ Phó bảng khi đã quyết định “bỏ cuộc chơi” trong chốn quan trường thì dù có mang quan hàm kia, phẩm tước nọ, trí sự hay không trí sự chẳng qua là “áng phù vân” chứ chẳng nghĩa lý gì. Bài ca trù này của cụ Phó bảng nói lên điều đó.