Bông hoa nào hàm dưỡng ý thương vay,
Một trời sao vang vang lên đau khổ.
Xuân cầm chừng ít khi tơ tương ngộ,
Cứ biệt ly, rồi lại biệt ly thôi.
Không say lòng mình phả điệu cầm chơi.
Mình gom hết thanh bai và thâu thức,
Mình giải quyết tiêu tao sang nô nức.
Tứ rung rung cho quá trí dật dờ,
Rồi bay vù từ diệu vợi tới xanh mơ,
Từ bến ngọc dời sang châu dũ lý
Từ minh triết lần lần theo ý chí.

Rụng rồi hương không còn trắng như băng
Ngửa tay ra nắm lấy ngọn gió đăng
Đo hoài niệm có dài hơn kinh tuyến ?
Hãy thua xa, thua xa màu vĩnh viễn.
Không rộng bằng hiu quạnh của thời gian ?
À, không rồi, không đủ nhịp tình tang
Không có thể tạo nên niềm phu phụ.
Dồi dào đến tỏa ra trời phong phú,
Không cầu xin ân huệ của hoàng gia
Màu mở đậm khi rào rạt tài ba,
Nên đêm đến tiếng tiêu vàng độ lượng.
Tương tư nàng khi cao dày âm hưởng
Không nao nao vì sợ ngộp đường duyên.
Lòng níu lòng cho đoàn hợp bình yên,
Song song bay về nội tình khí giới.
Đạo trời sáng, sóng niềm xô đẫy tới
Cho nên dây lưu động hết cầm ca
Dây kêu gọi biết bao tình trìu mến
Nàng, hỡi nàng, sao nàng chưa thấy đến ?

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận