Con vừa sáu tháng – Lưu Quang Thuận
Không biết lòng con sang buổi ấy
Có vui có hận giống lòng cha?
Bây giờ theo pháo cha đi vội
Nghe tiếng con cười trên nẻo xa.
Không biết lòng con sang buổi ấy
Có vui có hận giống lòng cha?
Bây giờ theo pháo cha đi vội
Nghe tiếng con cười trên nẻo xa.
Em trói giặc, điền thanh đứng đó
Lá trên mình cuống nhỏ xòe ra.
Giải tù đi hết thôn ta
Em quay ngó lại: đường hoa vẫn vàng.
Tay dầm lâu dưới nước
Nghe lạnh buốt làn da
Em ngẩng nhìn lên: đèo cao chất ngất
Sương bốc mù che anh núi chon von.
Ơi suối ngọt rừng hương, ơi biển sóng,
Ơi bờ giếng năm xưa, ơi mối duyên đầu,
Người chẳng chết khi mùa xuân giải phóng,
Lúc trăm nghìn sông núi hẹn hò nhau!
Bởi vì anh cứ tưởng...
Chiều xa kia khi lỡ bước chân em
Khuất vai nhau anh trễ nải không tìm
Quên tính toán tình đi theo lịch mỏng...
Cùng chia cơm sẻ bánh,
Nghĩ bao điều xa gần
Tất cả sao trìu mến
Trong nhà ăn thênh thang.
Thấy em gọi gà buổi sáng
Thấy em gánh nước buổi chiều...
Ôi dòng chữ tím thương yêu
Em viết hãy còn run nét.
Chỉ hai ngày vừa quen đạn lửa
Đã thay người “số bốn" ung dung.
Du kích vành đai trên tiền tuyến anh hùng
Thành dung sĩ trong mười giây bắn tỉa.
Chân đồi có giếng trong sao
Chị ra gánh nước em vào thổi cơm
Mở nồi khói bốc thơm thơm
Tay bưng lấy bát mà ơn Cụ Hồ
Mai kia đẵn xuống gỗ này
Song song cánh cửa đẹp tày lứa đôi;
Nhà cao cột sánh vai người
Thơm hương thớ gỗ tạc lời Bác khuyên.