Giữa đám núi cao trên Hồng Lĩnh
Lô xô và tha thướt bóng chiều
Lụp xụp trong thung lũng tiêu điều
Lạc loài một túp lều thanh tịnh
Nguyễn Du trước cửa đang ngâm vịnh
Bỗng hồn thơ bay bổng như diều
Cụ vừa đọc hết chuyện cô Kiều
Một gái thanh lâu đời Gia Tĩnh
Trên án thư dưới ngọn đèn dầu
Nguyễn Du ngồi mài thoi mực Tàu
Chữ thoăn thoắt phủ đầy giấy trắng
Rồi khi trời đông điểm ánh vàng
Tóc râu bạc xoá nhưng trán phẳng
Cụ thấy lòng khoan khoái nhẹ nhàng.