Căn gác chuông chùa mục
Trên chiều son Đông phương
Tiếng chuông như hoa cúc
Lặng trong hồn yêu thương

Gió chiều xanh như sóng
Lay chòm râu cụ già
Lần nét gì cô đọng
Khắc chìm trong cánh hoa

Bong mấy lớp vàng son
Đóa sen triều đại Lý
Ôm dáng con rồng xanh
Cong một vòng tuyệt mỹ

Biết đâu lẽ “bất nhị”
Ngậm trong một hồn hoa
Không trở thành cái lý
Sự tồn tại hài hòa

Biết đâu con rồng kia
Hóa tròn mình tự chủ
Uốn dài nỗi kiên cương
Không đám mây vần vũ

Một đài sen vũ trụ
Ôm linh vật rồng thiêng
Cái hiện ôm cái mật
Cái Đạo của mối giềng

Tìm cái lý cha ông
Ẩn tàng trong thớ gỗ
Giọt hồng chuông cam lộ
Nhắc nhở hoài cháu con

Một quá khứ vàng son
Lấp tầng tầng rêu bụi
Ngón tay run gần gụi
Hơi thở mấy ngàn năm

Trong lòng gỗ yên nằm
Tinh thần người thiên cổ
Phải chăng từ cái khổ
Hội kết đóa liên hoa

Cả một thời phôi pha
Hiện về trong kính viễn
Từng nét hằn dâu biển
Dưới nhành tay héo hon

Chiều Tây phương như son
In gác chuông chùa mục
Tiếng chuông vàng hoa bụt
Trầm mặc ngàn núi non

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận