Một lòng trợ đạo – phần 3 – Phạm Thiên Thư
Thân cây thành cán xuyên vào nghiêng che.
Hai lần pháp bị phá đi,
Thấy lo, ngoại đạo thầm thì bàn quanh.
Cử ra một gã áo xanh,
Thân cây thành cán xuyên vào nghiêng che.
Hai lần pháp bị phá đi,
Thấy lo, ngoại đạo thầm thì bàn quanh.
Cử ra một gã áo xanh,
Đạo này chẳng hiểu từ đâu truyền vào.
Thấy cha thấp thoáng song đào,
Nàng ra khép nép cúi chào lão thân.
Ông rằng “ta đang phân vân,
Nhớ xưa vùng ngát hương cau,
Nơi dinh cơ bậc sang giàu vô song.
Là ngài Tu-đạt chính trung,
Phò vua giúp nước cường hùng một phương.
Xưa, nơi ngàn biếc thông reo,
Chim muôn giọng hót, bướm nhiều cánh tươi.
Nhìn lên triền núi khơi vơi
Cạnh dòng suối nhạc, gần trời mây non.
Ngày xưa trong ấp bạch mai,
Chủ nhân có một trang đài tiểu thư.
Cẩm Hồng nàng độ đào tơ,
Lầu riêng khép nguyệt nhụy vừa hương bay.
Một sáng dưới rừng ta-la,
Nhụy vàng hương cuộn như là bụi bay
Cúng dường trải xuống đài mây,
Đậu trên áo Phật hiện bày hào quang.
Ngục sầu chẳng ngõ mà tan,
Dấu chân là cõi Niết-bàn tự tâm.
Độ đời đại nguyện vừa xong,
Hạc vàng lại cất cánh bồng suối mây.
Ở ăn sao được công bình đó đây.
Bao nhiêu chuyện tích xưa nay
Đều thành gương sáng đắp xây nước nhà.
Soạn xong Thí mới xuất gia,
Một hôm đỉnh núi ùn hơi,
Mây trên Linh Thứu như trời rắc hoa.
Lưng non dưới cội mai già,
Bên hàng liễu rũ là nhà tịnh tâm.
Một hôm bên La-duyệt thành,
Nơi vườn mai trúc đôi cành hoa bay.
A-nan ngồi dưới cội cây,
Trên tòa đá trắng sớm ngày sương vương.