Bức thứ hai mươi mốt:
(Kiều hồi tưởng buổi tối đánh đàn cho Kim Trọng và sư thầy
Văn Chương nghe – Nhà sư trợ điển giúp Kiều tỉnh thức khỏi
nghiệp đàn, hoà tâm cảm vào thiên nhiên đại đạo)
Ngoài sân buông nắm tơ ngà
Đêm Thu bắc chõng, Kiều ra ngó trời
Ai treo chiếc ấn trăng ngời
Đóng lên mấy giải mây dời mơ xanh (2370)
Ấn trang nhỏ mực loang cành
Con chim khách lạ bỏ nhành liễu bay
Giọt trăng là hạt rượu say
Vò trăng hoành thạch nghiêng đầy giàn dưa
Gió lay vàng rụng như mưa
Tưởng đâu âm vọng chuông chùa Văn Chương
Trăng chân thường giữa vô thường
Ánh trăng như với dạ hương hẹn hò
Bây giờ cửa núi quanh co
Trăng ơi có đổ đầy vò tâm ai (2380)
***
Nhớ hồi trên các Sương Mai
Dâng Thầy Văn, được so vài cung tơ
Ba người chìm lắng đêm thơ
Âm dư tiền kiếp nghìn xưa dồn về
Lòng riêng phiêu hốt đê mê
Trời riêng nguyệt cận hoa kề bâng khuâng
Mây ùn mười ngón lâng lâng
Viền trăng hư ảo trên tầng khói xây
Đất dồn nhựa mạch ngất ngây
Ánh trăng đọng xuống mấy dây lặng chìm (2390)
Tiếng nào bàng bạc ngàn sim
Tiếng nào mạch máu ngàn tim rung thành
Cây đàn tự vỡ nên thanh
Tiếng đàn óng ánh trên nhành đọng sương
Sóng đàn là giải thoát hương
Dây đàn bốn mạch chân thường thiết tha
Song ngoài chênh mảnh gương nga
Áo người nhuốm nguyệt lay tà hàn quang
Hương trời bát ngát mênh mang
Sao trời lấp lánh, nến vàng lắng chia (2400)
Bên này trầm mặc trăng nghe
Bên kia sao kết đôi bè âm thanh
Tay là sao hiện lên nhành
Mười phương đổ xuống đan thành áng tơ
Tóc huyền giải suối phất phơ
Sông Ngân nước chảy qua bờ vai nghiêng
Tay nào đẫm hạt trăng thiêng
Hào quang lấp lánh một viền tâm hư
***
Dáng Thầy trầm mặc hiền từ
Áo nhoà hạt quyện áng tơ vô vàn (2410)
Tiếng tơ theo gió hoà tan
Một chùm sao gãy, một làn trăng rung
Cỏ cây cảm ứng vô cùng
Chừng như xao động say vùng âm ba
Lòng thiền trợ điện tố nga
Phá tan cái nghiệp dư ba tội tình
Sóng đàn tiền kiếp lung linh
Bao năm xô đầy thuyền tình trăng ai
Hạt sương lóng lánh lăn dài
Cành đêm chợt rụng một vài sao băng (2420)
Ba người ngồi đắm hiên trăng
Tâm tư hoà dệt cung hằng phân vân
Hơi thanh thoát chí hiền nhân
Cung phong nhã khách, tiếng ngần ngại hoa
Còn gì ngoài những thiết tha
Ba lòng ứng một tay ngà mưa rơi
***
Kìa xanh xanh ngắt tơ phơi
Kìa thăm thẳm nỗi hoa dời cành trao
Là chi bát ngát trời cao
Là chi hiện tướng trăng sao vô cùng (2430)
Là vô thuỷ gặp vô chung
Là chan chứa nguyệt năm cung sương mù
Là hương rạo rực rừng Thu
Cò bay theo trắng tiếng ru mẹ hiền
Bản đàn khói lượn đền thiêng
Tiếng con linh phượng nhiệm huyền chợt bay
Nửa đời mệt lả đôi tay
Trái tim siêu thoát sum vầy xa xăm
Âm dư man mác hiên trầm
Dường đâu vô vạn tơ tằm dệt đan (2440)
Viền trăng dính giữa nền lam
Phơi nghiêng nụ mướp trên tàn thu thanh
Phím đàn cánh bướm vờn quanh
Nến hồng tay ngọc, trầm xanh màu vòng
Bước tơ cao thấp long đong
Cảm ngoài như thiếu tình trong như thừa
Dường như trở gió sang mùa
Dường như réo rắt tơ mưa ngoài trời
Lúc trầm mặc lúc chơi vơi
Khi hong vẻ thuý, khi phơi dáng vàng
Dưới hoa cỏ ngẩn ngơ hàng
Trên sương trăng gõ tình tang dặt dìu
Sóng tơ hoà vận nên Kiều
Lòng ai vừa đổ cơn triều biển dâng
Hơi đàn siêu thoát lâng lâng
Mỗi tơ cảm ứng mỗi tầng thiên nhiên
***
Tưởng ngày dưới mái đông hiên
Nụ hoa như ngón tay hiền chỉ đưa
Cánh chim vượt cõi sương mờ
Trang Kinh ẩn những bài thơ giải trần (2460)
Khiến mình sương khói phân vân
Khiến mình tĩnh ý xuất thần bâng khuâng
Đêm rồi lả ngọn tơ dâng
Thành đàn tan biến trong vần trăng lơi
Cỏ hoa hiện tướng tự ngời
Ngón tay măng trúc run lời nguyên âm
Kim ngồi bóng nguyệt trầm ngâm
Ba lòng chung một ý cầm hoà tan
Tâm hư ai dạo nên đàn
Năm cung tẩm nguyệt vô vàn tơ bay (2470)
Gió ngừng ngan ngát hương say
Riêng quỳnh hoa hé nét mày trong sương
Cỏ ngàn thấp thoáng đêm vương
Sóng vàng chan chứa khu vườn hào quang
Xưa mênh mang giờ mênh mang
Còn chi giữa thể Đạo, Đàn chia đôi
Hiên hoa lãm thuý bồi hồi
Tơ nghiêng nhập hoá ba người thẩm âm
***
Bây giờ còn vắng trong tâm
Đâu không là khúc nguyệt cầm gió mây (2480)
Tơ thương cỏ úa hoa gầy
Tơ thương cánh bướm lạc bầy phân vân
Tình vương cho nụ tầm xuân
Đất trời thu lại một nhân uyên tuyền
Tầng tầng lớp lớp thiện duyên
Huyền cơ mở đóng, chung riêng vẹn toàn
Lạ thay cũng một ngón đàn
Mà trong tương ứng vô vàn khác xa
Người đạt đạo kẻ tài hoa
Tiếng đàn chừng mở riêng ra mỗi trời (2490)
Chàng Kim áo nguyệt lay ngời
Thầy Văn chừng để chí nơi vô cùng
Trăng nhoà ảnh đậu mông lung
Đất trời hội lại năm cung lặng chìm
***
Tóc Kiều xoã một dòng im
Quạt trần phe phẩy sao in nhạt nhoà
Bóng nàng lồng dưới bóng hoa
Nhiệm mầu trăng cẩn tay ngà dưới chân