Nhời đàn bà con gái ngồi buồn nghĩ buồn (Song khai) – Tản Đà
Nhớ khi em chửa có chồng
Sớm gương, trưa lược, tối nằm không
Ngực chưa dẹp
Bụng chưa phồng
Nhớ khi em chửa có chồng
Sớm gương, trưa lược, tối nằm không
Ngực chưa dẹp
Bụng chưa phồng
Ngồi buồn đâm nhớ chị hàng cau
Khoảng mấy năm giời ở những đâu?
Khăn vải chùm hum lâu vắng mặt
Chiếu buồm che giữ có tươi mầu?
Vừng giăng thơ thẩn khéo trêu ngươi!
Trông thấy giăng mà nhớ lại ai
Nhớ lúc rượu ngon răm bảy chén
Nhớ khi đêm vắng một đôi người
Một đôi kẻ Việt người Tần
Nửa phần ân ái, nửa phần oán thương
Vuốt rùa chàng đổi máy
Lông ngỗng thiếp đưa đường
Đêm thu buồn lắm! Chị Hằng ơi!
Trần thế em nay chán nửa rồi.
Cung quế đã ai ngồi đó chửa?
Cành đa xin chị nhắc lên chơi.
Sử sách thủa hồng hoang chưa có
Miệng đồn không đó, dám tin nào!
Hai mươi nhăm triệu đồng bào
Nguồn xa, cội cũ biết bao nhiêu là?
Thường thường đôi khi về chơi Hà
Chơi chán trò chơi giở lại nhà
Gần sáng nghe động xe điện chạy
Cao su cũng tít kề La ga
Nghiệp phong trần, nghiệp phong trần, kén mặt tài nhân.
Sầu ôm gối, gối chiếc đêm xuân,
chăn đơn sương lạnh, ngùi thương bóng đôi mình,
đem tâm sự cùng ai, trông ngọn đèn canh tàn hiu hắt.
Trong đầm gì lại đẹp hơn sen
Một đoá kìa kìa nở trước tiên
Mặt nước, chân giời, thân gái lạ
Đài xanh, cánh trắng, nhị vàng chen
Hoa ơi! hoa hỡi! hoa hời!
Đương ở trên ngành bỗng chốc rơi!
Nhị mềm cánh úa
Hương nhạt mầu phai