Hành vân
Nghiệp phong trần, nghiệp phong trần, kén mặt tài nhân.
Sầu ôm gối, gối chiếc đêm xuân,
chăn đơn sương lạnh, ngùi thương bóng đôi mình,
đem tâm sự cùng ai, trông ngọn đèn canh tàn hiu hắt.
Người trong mộng, niềm nguyện mong, giục xui lòng;
rõ ràng đôi lứa phụng, thành song thành song.
Mừng tạo hoá, chắp mối tơ hồng.
Tỉnh giấc cô phòng, dậy, thành không thành không.
Sự sắt cầm chiêm bao thành không.
Cô phòng u uất, ấy ai là bạn tri âm!

Nam thương
Tri âm cách nẻo phương trời, ai người nhủ hộ.
Gió đông trệnh rèm tây, đưa gửi mấy câu.
Ai say ngủ một mình đâu, giấc nồng chẳng hử tìm nhau?
Xa mấy dặm ngàn dâu, nghe nhạn sầu thêm sầu.
Song thưa gió thoảng bên màn, ôm đàn tưởng vọng.
Bóng trăng lại kề hiên, luống những đón tin.
Thôi chi nói mơ mòng, tiếng thần phong nhắc gọi trời đông;
cái oanh, cái oanh vàng, mi đậu lại trêu ai, nhắn chi đặng đôi lời.
Tương tư trọng, trè nhường khan giọng.
Ai biết nỗi sầu manh; mướn đưa mình, lên hỏi trời xanh:
sao ông nguyệt lão mần thinh? Năm canh mối tình!

Điệu ca lý này là âm khúc Xiêm Thành, mà lấy tiếng ta đặt ép vào, cho nên sự phải chẳng cũng không dám tự định. Duy, cả hai bài này bắt luôn nhau, là kể tình tự trong một đêm, cho nên gói lại 4 chữ (năm canh mối tình). Nhưng nói rút lại nữa, thời chỉ là một chữ tình, cho nên từ đầu không dám dùng, mà một chữ tình phải để dành lại đứng kết. Nghề văn chương lắm lúc khổ tâm, chắc các nhà tri âm cũng lượng xét.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận