Ve bâng quơ – Tản Đà
Ngỏ môi ra cũng thẹn thùng!
Đêm xuân ai dễ cầm lòng cho đang!
Liều mấy chữ gửi làng khuê tố
Mảnh gương nga soi có thấu lòng
Ngỏ môi ra cũng thẹn thùng!
Đêm xuân ai dễ cầm lòng cho đang!
Liều mấy chữ gửi làng khuê tố
Mảnh gương nga soi có thấu lòng
Tôi tên là mỗ
Quê ở vùng đây
Vì sự vợ bỏ
Khai như sau này:
Trăm năm trong cõi người ta
Giai thời trung hiếu, đàn bà tiết trinh
Cuộc nhân thế xoay vần dâu bể
Mối cương thường ai dễ xem khinh
Em ơi! Em đi đâu về?
Đương trưa giời nắng đầu không che
Nước mắt nước mũi
Bồ hôi bồ kê
Sự đời lắm lúc nghĩ buồn tanh!
Oan nợ theo chi mãi với tình!
Nọ những chuông vàng cùng khánh bạc
Này thôi má phấn với đầu xanh!
Tiếng sấm ân tình bốn mặt ran
Tướng quân chi tiếc cánh huê tàn!
Đôi hàng nước mắt, đôi làn sóng,
Nửa đám ma chồng, nửa tiệc quan.
Hỏi Thúc Sinh viên bé tội à?
Tuồng chi cả lẽ với giăng hoa!
Gác son ngồi bó giời thua vợ
Sân gạch quì đôi đĩ kiện cha
Gió thu lạnh lẽo mây giời quang
Sân thu đêm khuya rơi lá vàng
Giăng tà chim lặn, nhạn kêu sương
Gối chiếc chăn đơn thiếp nhớ chàng
Hỏi Thúc Sinh viên bé tội à?
Tuồng chi cả lẽ với giăng hoa!
Gác son ngồi bó giời thua vợ
Sân gạch quì đôi đĩ kiện cha
Gió thu lạnh lẽo mây giời quang
Sân thu đêm khuya rơi lá vàng
Giăng tà chim lặn, nhạn kêu sương
Gối chiếc chăn đơn thiếp nhớ chàng