Đêm thu trông giăng – Tản Đà
Đêm thu giăng sáng một trời
Một mình ngồi tưởng sự đời nghĩ quanh
Nghĩ cho muôn vật hoá sinh
Ở trong vũ trụ cái hình ra chi!
Đêm thu giăng sáng một trời
Một mình ngồi tưởng sự đời nghĩ quanh
Nghĩ cho muôn vật hoá sinh
Ở trong vũ trụ cái hình ra chi!
“Đường vô xứ Huế quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ”
Yêu em, anh cứ anh vô!
Kệ chuông nhà Hồ, mặc phá Tam Giang
Hoạ my ai vẽ nên my?
Trông my my đẹp, hót thì my hay!
Ai đưa my đến chốn này?
Nước chong gạo trắng my ngày ăn chơi
Bốn bể năm châu náo cuộc đời
Con tầu bản quốc, chị em ơi!
Tấm thân dầm nước đà nên sắt
Tiếng hiệu vang sông mới hét còi
Năm xưa sông cái thuyền nan
Năm nay tầu sắt băng ngàn rậm khơi
Đời chưa đáng chán, ai ơi!
Chán thời chưa chán, lo thời cứ lo
Từ vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Giăng thu bạch
Năm xưa Đinh Mão ta ngơi
Năm nay Canh Ngọ ta thời lại ra
Ai về nhắn chị em nhà
Nhắn rằng ta nhắn rằng ta ra đời
Một mối tơ tình buộc chết ai?
Bán văn buôn chữ kiếp nào thôi?
Ruột tầm rút mãi chưa thành kén
Có nhẽ lôi thôi suốt cả đời
Cô bao nhiêu tuổi? giá bao đồng?
Nằm mãi chi đây? có bán không?
Tớ muốn mua tiên, tiền chửa có
Đá vàng xin nguyện với non sông
Nhớ mẹ xưa
Gánh vác bao cành
Cù lao chín chữ
Giữ một tiết kính hoà cho phải đạo; ra dưới ra trên