Thay Tú Mỡ trả lời một bạn đọc

Không! Thế Lữ cũng chưa xa Hà Nội,
Vẫn ngược xuôi trên các đường gió bụi
Chốn phồn hoa náo nhiệt dưới ta đây,
Nhưng bởi vì đâu trong ít lâu nay,
Tôi thường thấy anh ta buồn chán lạ.
Bao nhiêu vẻ tươi cười, hớn hở
Biến nơi nào, để hương khói ưu tư
Vấn vương hoài trên nét mặt người thơ
Lang thang bước giữa những nơi đông đúc,
Anh quên hẳn bên mình người chen chúc
Đang vội vàng tranh kiếm kế sinh nhai.
Mắt thờ ơ trông phố lại trông trời,
Trong nhà cửa tối tăm hay căn hàng rực rỡ,
Trong cảnh kiêu xa cũng như đời lam lũ
Anh dửng dưng nhường chẳng biết chi chi,
Thấy lạ lùng tôi đã một đôi khi
Tìm Thế Lữ hết lời cănđặn hỏi.
Anh chỉ thở dài, mãi sau mới nói:
“Tôi là một kẻ mơ màng,
Yêu sống trong đời giản dị, bình thường
Cùng với Nàng Thơ tháng năm ca hát,
Chúng tôi quen cảnh mịt mùng bát ngát
Của non cao, rừng cả; cảnh đìu hiu
Chốn đồng xa sương trắng chập chờn gieo,
Hay cảnh rỡ ràng, bướm tung bay, chim vui hót
Tôi nâng đàn, nâng cao lời dịu ngọt,
Trông nước non thanh khiết chốn sơn thôn,
Gửi tiếng tơ lòng và gửi cả tâm hồn,
Cho hoa cỏ, cho gió mây, cho ánh sáng.
Kề vai nhau ở trong trường mộng tưởng,
Cùng tạo nên riêng một cảnh thiên đường,
Đầy hương hoa cùng tình ái du dương,
– Bỗng một hôm, từ phương ngoài xa cách
Cơn gió phồn hoa thổi qua đời tịch mịch
Đem tới cho lòng ham muốn tung hoành
Giữa vinh hoa lộng lẫy của văn minh.
Tôi khuyên Thơ tìm đến nơi thành thị,
Khuyên chung sống trong cuộc đời mới mẻ.
Nàng ngại ngùng, nhưng bởi đã quen chiều
Bạn tình thơ, nên nàng cũng ưng theo.
Rồi từ đó, trên các đường rộn rã,
Người ta thấy đôi thiếu niên bỡ ngỡ,
Dắt tay nhau len lỏi bước đua chen.
Và hiến cho đời đôi khúc đàn tiên
Đã ghi chép nơi gió sương tươi sáng.
Nàng sung sướng vì thấy tôi sung sướng
Buổi đầu tiên chào đón tiếng hoan hô.
Của khách giầu sang trong chốn kinh đô.

– Nhưng Nàng Thơ tôi là người cả thẹn,
Không quen tiếng còi ô tô, chuông xe điện,
Không quen mầu sáng lạn đất vui chơi
Nên từng phen nàng thơ thẩn ngậm ngùi
Thương tiếc cảnh êm đềm non nước cũ,
Gượng cười nói khi thấy tôi khuyên dỗi,
Gượng vâng theo khi tôi giục hồn thơ
So giây đàn chung hoạ mấy lời ca
Đem nhau bước vào trường hoạt động
Tôi hăng hái muốn cùng ai vui sống
Mà vẫn đờn thơ mơ tưởng – Nhưng than ôi!
Chẳng bao lâu, người tiên tử, bạn lòng tôi,
Bỏ tôi lại với cảnh đầy gió bụi!
Nàng xa tôi để lánh xa Hà nội,
Để tránh nơi tôi mải miết đua ganh.
Tiếng ồn ào nhộn nhịp Hà thành
Đã che át tiếng duđương êm dịu
Của khúc tiên ca xa xăm trong trẻo.
Cho nên tôi chán nản bấy lâu nay
Chiếc đờn lòng hờ hững bỏ trùng giây
Và để mặc tơ nhện sầu chăng phím.
Tôi muốn tránh cảnh phồn hoa đã chiếm.
Mất lòng tôi, tìm cho thấy bạn Ly Tao
Nhưng non nước muôn trùng, em than khóc ở nơi nao?
Ta biết hỏi ai! Hỡi tình nhân kiều diễm?

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận