Tặng nông trường cói Thanh niên ở huyện Tiền Hải, Thái Bình
Gợn đến chân trời cói – cói
Bốn bề một sắc xanh roi rói
Bạt ngàn tấm thảm gió vào lăn
Hoa điểm lăn tăn như khẽ nói…
Đấy nông trường “Thanh niên”, Thái Bình
Cuối huyện Tiền Hải, bãi mông mênh
Quai đê đẩy sóng lùi xa mãi
Biển rút ra Cồn Cửa, Cồn Vành
Hai mười năm trước, sóng còn vỗ
Chân cột hải đăng đêm dọi tỏ…
Hải đăng giờ đây giữa đất liền
Quấn quít bên chân khoai với đỗ
Nông trường ta mở sáu năm thôi
Trí lực làm cho tốt bãi bồi
Một mét phù sa trên đất cát
Đủ cho cây cói tới sinh sôi
Bộ đội phục viên và tuổi trẻ
Mới đủ sức làm, làm chẳng kể…
Ngâm mình gặt cói, nước hè sôi
Cói tốt kín đầu, ôi, ngốt thở
Đêm lo chẻ cói kịp mai phơi
Phơi muộn thì không đủ nắng rồi
Mới đến giữa chiều, thu cói lại
Kẻo sương, cói lại mở ra thôi
Làm ăn rất cực, nhưng chân chất
Tình cảm gắn nhau, và gắn đất
Lội bảy ngày đêm dưới nước liền
Vẫn thích đùa vui, ham múa hát
Nay mai ta lại mở đồng thêm
Tấn cói hằng năm tới bảy nghìn
Xưởng dệt Hải Âu ra chiếu, thảm
Gửi đi xứ lạ vút đường chim
Tôi tới thăm đây, thấy rập rờn
“Búp đòng khoang cổ” giống Nga Sơn
Con chim sẻ hiền bay cao hót
Mà tiếng hồn ta bát ngát hơn…
Gợn đến chân trời, là cói – cói
Bốn bề một sắc xanh roi rói
Bạt ngàn tấm thảm gió vào lăn
Hoa điểm lăn tăn như khẽ nói…
1978
Nguồn: Báo Tiền phong, số ngày 30-1-1979