Ta yêu mình với sức dài bờ bể hai nghìn cây số,
Với sức rộng của bốn mùa mai chiều nắng gió,
Với sức lâu bốn nghìn năm cũ ta yêu,
Ta yêu mình – mình biết đến bao nhiêu.
Ta yêu mình đến nỗi trái tim ta xé vỡ
Mỗi khi trên mặt mình bóng đêm đau khổ.
Thà rằng ta bốn ngựa chạy phanh thây,
Hơn là mình máu vẫn đổ đêm ngày!
Như thế đấy, mình ơi, gớm ghê, duy nhất,
Hơn cả những tình nhân nhớ năm canh, sáu khắc,
Ta yêu mình có thể gầy vóc non sông,
Ta liền mình soi mặt xuống biển Đông.
Mình như lòng bàn tay ta, ta rõ,
Ta như thịt xương, mình là máu đỏ,
Có lạå xa chi nhau nữa mà thề!
Nhưng giữa ngày giông bão muốn lên che,
Nhưng giữa trận giáp lá cà quyết chiến,
Giận lũ cướp non sông, đến trời mây cũng tím,
Mình đi lên tiền tuyến, áo giáp xông pha,
Ta muốn nói với mình: – Hỡi trái tim ta.
Hỡi con ngươi của mắt ta! Hỡi ruột rà ta yêu dấu!
Bước sát bước, máu chan hoà tiếp máu,
Hạt gạo cắn đôi, tấm áo đắp chung,
Dẫu có nằm gai nếm mật, ta cùng.
Ta thề với mình dẫu cho trời long đất lở,
Đôi ta không bao giờ chịu bẻ làm hai nửa,
Ta thề với mình dù quân địch gian ngoan
Có hung hăng trên một biển bạo tàn.
Dù chúng mọc nghìn đầu, chúng ta vạn tay chẳng mỏi!
Đạp cỏ dại dưới chân, quyết phát quang bờ cõi,
Đem lại mùa xuân trên mặt đất liền quê,
Xương dính xương, thịt dính thịt – ta thề!
26-4-1962