Hỡi các anh đi dáng hững hờ,
Đầu cao, tóc ngược, mắt theo mơ,
Để dành một phút thương ai với!
Ôi! biết bao nhiêu kẻ đợi chờ.

Họ chưa hề đẹp, lúc xuân sang
Đem sắc, đem duyên điểm mọi nàng,
Đôi chút hồng đào lên má nở,
Rồi thôi – họ chẳng dám nhìn gương…

Son phấn bao giờ đủ tốt tươi;
Sắc màu đẹp quá, áo hơn người.
Thư tình không lạc trong tay mỏi
Đã nản thêu thùa, kim chỉ ơi!

Mỗi ngày, trông những thiếu niên qua
Gót vặm kêu nhanh trước cửa nhà.
Họ chứa nhớ thương – và mỗi tối,
Ấy là sa mạc của buồng hoa…

Mùa đông trên gối rét tê bông;
Múa giữa lòng đơn uổng ấm nồng;
Hồn ước chung đôi, thân lặng lẽ
Vào nằm chia lạnh với chăn không.

Họ nói: Thôi mong gặp gỡ gì!
Xuân mình tất cả đã trôi đi…
– Thế rồi họ khóc không nghe tiếng
Trong lúc trăng tàn bạt gió khuya.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận