Xuân không mùa – Xuân Diệu
Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.
Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.
Lá cây cài mũ nhớ mình
Khoác ba lô lại đeo tình trên vai
Khải hoàn hát khúc ngày mai
Có em rực rỡ tươi hoài bên anh.
Vội gì vội nát bóng tan gương
Vội gì vội đôi đường rẽ biệt!
Vội gì vội non cùng nước kiệt
Vội gì em ly biệt đôi ta?
Anh chả hiểu vì sao vấn vương
Năm năm, như mấy chục năm trường
Vẫn làn mắt ấy, làn môi ấy
Anh hãy còn thương, chẳng hết thương.
Hoa tím tương tư đã nở đầy
Mời em dạo bước tới vườn đây
Em xem: yêu mến em gieo hạt
Hoa tím tương tư đã nở đầy...
Thương em cho đến bao giờ ?
Bao giờ anh chết
Anh sẽ hết thương,
Hết chiêm bao giữa đêm trường tìm em...
Nay em đang ở xa
Anh nhắc em: "Trăng sáng"
Anh gọi em: "Trăng ngà"
Đứng bồi hồi canh vắng.
Nếu anh tả biển bây giờ
Thì trăng kia cũng đợi chờ tả trăng
Tả đêm tả cát sao bằng
Tả anh thương nhớ lòng giăng vạn trùng.
Trăm ba mươi đoá thời gian
Chim muôn tiếng nhạc, gió ngàn lời ca.
Máu xuân đã cạn đâu mà ?
Nếu cần tưới nữa cho hoa rực hồng!
Anh không hề dám nghĩ
Trái tim em lạc đường
Anh thức hoài thức huỷ
Anh là trái tim thương