Mùa thi – Xuân Diệu
Thơ ta hơ hớ chưa chồng;
Ta yêu, muốn cưới, mà không thì giờ:
Mùa thi sắp tới! - em thơ,
Cái hôn âu yếm xin chờ năm sau!
Thơ ta hơ hớ chưa chồng;
Ta yêu, muốn cưới, mà không thì giờ:
Mùa thi sắp tới! - em thơ,
Cái hôn âu yếm xin chờ năm sau!
Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?
Hãy đốt đời ta muôn thứ lửa!
Cho bừng tia mắt đọ tia sao!
Hạnh phúc vờn trong buổi sớm mai,
Vừa tầm với bắt của tay người;
Ái tình đem máu lên hoa diện;
- Thi sĩ đi đâu cũng thấy cười.
Nghĩ ngợi đến tình nương!
Anh sung sướng hơn nhiều...
Nghèo nàn và nhút nhát,
Tôi chưa từng được yêu.
Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước!
Lúc đầu tiên, anh có mộng gì đâu!
Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau,
Em ác quá! Lòng anh như tự xé...
Ờ nhỉ! Sao hoa lại phải rơi?
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài?
Thực là dị quá - Mà tôi nữa!
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai ?
Nước cũng mất luôn...
- Nhưng nước còn nguồn:
Thuyền chìm, trong lúc
Đêm ngày nước tuôn...
Tôi đi trên chiếc thuyền này,
Giòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi.
Cái bay không đợi cái trôi;
Từ tôi phút trước, sang tôi phút này...
Tôi yêu Bao Tự mặt sầu bi
Tôi yêu Ly Cơ hình nhịp nhàng.
Tôi tưởng tôi là Đường Minh Hoàng
Trong cung nhớ nàng Dương Quý Phi.
Kể chi chuyện trước với ngày sau;
Quên gió môi son với áo màu;
Thây kệ thiên đường và địa ngục!
Không hề mặc cả, họ yêu nhau.