Ta biết ngày mai em có vợ,
Đi làm hai bữa, tối về thăm.
Cơm xong, chén nước chờ bên cạnh
Em bế thằng con được mấy năm.
Chỉ mấy năm thôi, đủ phận chồng,
Chàng trai tơ mởn đã thành ông.
Không còn mộng dễ ngày tươi trẻ,
Mắt sáng phai rồi, má hóp không.
Ta cũng như em hết trẻ rồi,
Nhưng lòng ta vẫn hát không thôi.
Xuân ta đã cất trong thơ phú,
Tuổi trẻ trong thơ thắm với đời.
Em ngồi trông vợ, thấy nàng tiên
Là một người thôi, mộng hão huyền!
Ta bước bên đường kêu gọi mãi
Nhớ người bạn cũ thuở anh niên.
Em nghe tê tái dưới hàng mi
Tiếc thuở say nồng, nhớ bạn si.
Khép mắt buồn xa, em sẽ bảo:
– Có chàng Xuân Diệu thuở xưa kia…