Tặng chị Trần Thị Nhâm tức Lý

Sự sống như ngọn đèn,
Tưởng là gió thổi mong manh lắm!
Nhưng ánh sáng dai bền,
Nhưng cổ chim khó đứt,
Nhưng hài nhi rất mạnh,
Nhưng trùng trùng măng mọc,
Một con người – không phải dễ giết đâu!

Hạt thóc vùi trong mộ cổ bốn nghìn năm
Tưởng choắt lại đã thành than,
Tưởng mọt thời gian nhấm thành tro bụi;
Nhưng bốn nghìn năm không ăn nổi
Một mầm non trong hạt thóc con con.
Thóc khoẻ như nghìn núi,
Khi ngâm, lại nảy dòn.

Hạt sen lặn trong đầm
Hai trăm năm đã cạn;
Bùn cứng hoá thành than,
Vỏ hạt cứng như đá,
Nhưng khoan lỗ, ngâm mềm,
Sen lại bừng hoa lá.

Chị Lý ơi!
Chị từ vùng Mỹ-Diệm
Xé lưới chết, ra đây.
Máu ba năm còn rỉ,
Lòng yêu tin vẫn đầy.

Trận lửa dữ tưởng sắt nào chẳng chảy!
Nhưng thép người, khi chính nghĩa luyện tôi,
Một cô gái chấp quân thù hết thảy,
Bay cắt da ta, bay đã thua rồi!

Ôi giữ lấy sợi tơ mành hơi thở,
Giữ lấy tim gan không chịu rụng rời!
Kẹp sắt móc cổ tay treo rút ngược,
Kẹp sắt rứt từng mảnh thịt, không khai!

Ôi giữ lấy danh dự làm người trong bão lửa:
Bảy ngày giam không giọt nước, khát điên cuồng!
Phổi khô cháy, cổ hầu ran muốn nổ,
Vẫn giữ nước nhà trên một nửa đau thương!

Chết cho được một con người cũng khó,
Khi chiến binh quyết giữ vững chiến trường;
Đời chắc lắm, gặm chỉ mòn răng chó,
Bay bạo tàn, nhưng ruỗng tự trong xương!

Chị Lý ơi, xin chị nằm dưỡng nghỉ,
Chị mau lành, cả miền Bắc chăm nom.
Hạt thóc mạnh hơn muôn trùng ác quỷ;
Những cực hình xé chị, chị cao hơn!

22-11-1958

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận