Tặng Nguyễn Đỗ Cung
Mây lưng chừng hàng
Về ngang lưng núi.
Ngàn cây nghiêm trang
Mơ màng theo bụi
Hoa dại trên đồi.
Trăng nằm trên ngôi…
Gió thanh chia mình
Trong cành lá biếc.
In như ái tình
Mơ qua trời thiếc,
Lan giữa làn hương.
Hỡi người rất thương…
Sao em không nghe
Bao lời van vỉ
Của nguyệt đêm hè,
Bao lời uỷ mị
Của thời tươi xanh.
Hãy cầm tay anh…
Tên bài thơ này, trong tập “Thơ thơ” in năm 1939 đề là “Tiếng không lời”, về sau tác giả sửa thành “Mây lưng chừng hàng”.