Cũng bởi vì tôi nhớ, tôi mong,
Một sớm mai hồng, tôi sẽ lên đường trở lại
Giữa vũ trụ nhân gian, trong gia đình xã hội
Giữa quốc gia nhân loại, trong thế giới gia đình,
Một sớm mai hồng, vắng một bình minh
Xanh mắt trẻ con,
Hồng môi thiếu nữ.
Tôi sẽ trở về, chân vui rón rén
Như hương đi những đêm xuân hò hẹn,
Như mắt yêu len lén,
Như tay vuốt quen quen;
Như đưa trẻ con nhay vú mẹ hiền,
Trong lòng đời tôi lại về náo động.
Bà mẹ đời du dương tay mở rộng,
Tôi nằm tròn làm một giọt sương hoa,
Hỏi cỏ cây: mình có nhớ thương ta?
Ta rất nhớ thương mình, nên trở lại.
– Vì đang sống, tôi vẫn còn sống mãi,
Vì còn yêu, tôi lại muốn yêu thêm;
Vì mắt tôi no đủ bóng ngày đêm,
Tai đẫy tiếng, hay môi mềm cảm giác,
Hôm nay vẫn nghĩ đèn đời bữa khác,
Như đứa con vừa bú mẹ một bên,
Một bên kia vẫn mơn vú mẹ hiền.
Tôi phải về vì quá đỗi yêu thương
Những con người làm bằng máu và xương
Vì thắc mắc sau khi mình đã chết,
Hội vui quá thế mà mình không biết.
Tôi lại về vì khúc nhạc sau đây
Đập vang trời, mời cả nước cùng mây.
Dù muốn ngủ, cũng thế nào ngủ được!
Như một sớm trên đường vang tiếng guốc,
Như một trưa chim chóc réo mùa hè
Tiếng dũa rèn đập nắng nhảy vàng hoe.
Tiếng tia sáng múa vờn quanh chiếc búa;
Những bánh xe quay, những guồng máy lụa
Những bàn chân dậm, những cánh tay nhanh,
Tiếng cất nhà, trời đất! gỗ lanh canh
Kêu thánh thót trong khi thành cửa sổ!
Những toa máy phì phì đang tập thở,
Những con tàu đẫy sức rúc huyên thiên:
– Tôi phải về nghe dự nhạc đoàn viên
Nhân loại mới nói cười như trẻ nhỏ.
Việt Nam sau một thời lao khổ,
Bây giờ cười như hoa nở.
Cô gái Việt gánh gồng xinh xinh,
Đâu cũng là những cô gái Bắc Ninh.
Hội loài người đông vui, luyến ái.
Cô Hạnh Phúc, đợi chờ cô mãi!
Gầy dựng cô, sứt mẻ những bàn tay,
Trật bả vai, rỏ máu những lông mày.
Nhưng cô đến, cả huy hoàng trên trán,
Đâu đã muộn rồi, hãy còn sớm chán!
Hội loà người vui vẻ lắm, ngày mai.
Tôi sẽ xin Đời, về một sớm mai.
8-1948