XXII. Nirayavagga (Địa ngục) – Phạm Thiên Thư
Lỗi mình biết có lỗi
không lỗi biết là không
lòng giữ vững chánh kiến
là cầu bắc qua sông
Lỗi mình biết có lỗi
không lỗi biết là không
lòng giữ vững chánh kiến
là cầu bắc qua sông
Chiều dong chơi suối hoa
nằm nghỉ phiến đá biếc
tựa vách động nguyệt tà
một thân chốn núi vắng
Thâm hiểu lẽ vô thường
người trí giữ giới hạnh
tẩm định hương, huệ hương
giữ tâm hồn trong sạch
Khi mê lầm phiền não
ngã chấp chưa đoạn trừ
dù giữ tạng luật báu
uyên bác, nhàn tịnh cư
Hư không nào vết tích
tà đạo ai hiền lương
năm uẩn thường dị diệt
Như Lai chân thường gương
Bực trí huệ điều ngự
thân, khẩu, ý trọn lành
ba nguồn công đức nghiệp
cứu độ khắp quần sinh
Như cỏ hoa đồi suối
mừng ai về cố hương
quả phúc bực hiền đức
chờ ai cõi lạc thường
Lành thay bực hiền trí
nơi nương tựa tột vời
là trăng soi hang tối
là đảo giữa trùng khơi
Tụng kinh thơ dâng Phật
phát nguyện lớn mừng Tăng
thoát ly hư vọng nghiệp
công đức kể đâu bằng
Người trị vì cõi đất
bực điều ngự chư thiên
nào bằng vị xuất thế
cánh hạc trong rừng thiền