Một cuộc biểu tình – Xuân Diệu
Chen nhau đông tự chùa Bà Đanh!
Hăng hái như người đang ngái ngủ!
Thuế người - hỏi thật - mấy quan kim?
- Gớm! Cứ loè nhau chỉ thế, cụ!
Chen nhau đông tự chùa Bà Đanh!
Hăng hái như người đang ngái ngủ!
Thuế người - hỏi thật - mấy quan kim?
- Gớm! Cứ loè nhau chỉ thế, cụ!
Một, hai! Một, hai!
Làm tròn bổn phận lính tương lai!
Các em chưa đánh, nên ca hát,
Cho Việt Nam xuân nở khắp cười.
Đem về Nam Bắc một lời đồng thanh,
Tiếng dữ dội, trong lành quyến rũ,
Tiếng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.
Tấm lòng Hà Nội phát ra;
Năm canh giữ thức hồn đêm;
Khách đời ngửa mặt nhìn xem hướng đường.
Vòm ngọc bạc tráng gương xa tắp,
Giọng sao vàng ăm ắp thanh thiên!...
Huyết quản là giòng mực láng lai,
Đội binh văn sĩ của ngày mai
Hướng đôi cánh mũi theo hơi súng
Vác bút lên đàng, bước: "một! hai!".
Máu chảy vào tim, triều lên giữa giọng,
Suối đây không uốn éo, chẳng làm duyên.
Suối thật thà như sự sống, suối say điên
Và tỉnh táo nguồn thơ nhân loại. Suối...
Cờ hạnh phúc dẫn muôn dân tới trước.
Sít thắt lưng, nai nịt cả lòng vàng,
Cắn răng lại, Anh Em ơi! cứ bước!
Loài anh hùng hẹn đến chốn vinh quang.
Ngày chăm cuốc đất, lo ngô sắn,
Đêm chút thảnh thơi mới nghỉ làm,
Lòng Bắc Trung như sương phủ thắm,
Đêm đêm vô tưới dạ miền Nam.
Dưới sắc đỏ, đánh bản đàn hợp tấu.
Cán lắp bằng gươm cờ pha với máu.
Súng cùng gươm chung sức máu cùng xương.
Năm Cộng Hoà Thứ Nhất, giữa vinh quang,
Thành sấm vang, thành bão táp đùng đùng!
Giết! Sẽ giết! Chết! Chúng bay sẽ chết!
Đoàn dân Việt một lòng căm đứng hết
Ôm non sông cười ngạo với nghìn thu: