Than vua Thành Thái – Sương Nguyệt Ánh
Vui lòng thánh đế nơi xe ngựa,
Xót dạ thần dân chốn lửa than.
Nước mắt cô cùng trời đất biết,
Biển dâu một cuộc thấy mà thương.
Vui lòng thánh đế nơi xe ngựa,
Xót dạ thần dân chốn lửa than.
Nước mắt cô cùng trời đất biết,
Biển dâu một cuộc thấy mà thương.
Thái tức trần gian sự cánh vi,
Bỉ thương tạo hoá dụng tâm bi.
Nam trì để cuộc hoàn nan giải,
Tự tín đê hồi phản tự nghi.
Tin xuân hồng tía đành chẳng đua theo,
Tuyết sương năm lạnh cợt trêu chi đó mà.
Tri âm nghìn dặm gặp khách tài hoa,
Một cành đưa tặng cũng là tình thâm.
Phong vận, trót gửi lòng theo tuyết sạch,
Đạp tuyết tìm nhau, giải gió luống thương người.
Hứng dâng lên, non nước ngại gì xa,
Vui đánh bạn, khúc "Dương xuân" đề vịnh.
Ngửa mặt đành cam con thất hiếu
Nghiêng tai chịu tiếng quỷ vô tình
Dưới đời ai dứt đường sinh hoá
Trướng chấn riêng ngươi quạnh một mình
Phải thời cô quả, chịu thời cô,
Chẳng biết tuồng đời tính thế mô?
Dòm thấy bụi trần toan đóng cửa,
Ngọc lành chi để thẹn danh ô!
Ai về nhắn với Nguyệt Anh cô,
Chẳng biết lòng cô nghĩ thế mô?
Không phải vãi chùa toan đóng cửa!
Đây lòng gấm ghé bắc cầu Ô.
Nột trí đứa gian hiềm vẻ rạng
Vui lòng người triết thú đua bơi
Khơi dòng hối thực ưng ra mặt
Đứng giữa trời xanh tiết chẳng dời!
Hay trông Dữu Lượng xây lầu trước,
Hoặc đợi Thanh Liên cất chén vời?
Vóc ngọc há sờn cơn gió bụi,
Tài tình rõ mặt khá đua bơi...
Lặng lẽ duyên hồng tơ tóc vắn,
Vấn vương phận liễu tháng ngày dài...
Bông đào bao thủa thay đôi lứa,
Nỡ để trăng thu xế bóng đoài!