Thu – Phạm Hầu
Chao ôi! Chết cả lời thơ
Chao ôi! Điếng cả tim thờ quạnh hiu
Gió ôi! Dâng ngọn thuỷ triều
Mau đi rửa sạch tiêu điều dáng thu.
Chao ôi! Chết cả lời thơ
Chao ôi! Điếng cả tim thờ quạnh hiu
Gió ôi! Dâng ngọn thuỷ triều
Mau đi rửa sạch tiêu điều dáng thu.
Anh chịu trên đời kiếp khổ đau
Hứng trời sa mạc ở trên đầu
Chỉ mong bên dấu hồn anh để
Em sẽ chôn vào ít hạt châu.
Nhớ là chi? Là chẳng nói ra
Là tìm cao diệu dối lòng ta
Là đi ghé mắt trong hoa cũ
Giữa nắng còn mơ một tối ngà.
Buồn vui sau trước kết thành dây
Ký ức bao năm góp một ngày
Ta muốn đừng nghe lời kể lể
Của màu khăn lụa ở trên tay.
Ai đọc thơ tôi
Đóng giùm cữa ngõ
Trời xanh của tôi
Muôn đời hoa đỏ.
Mơ xa mấy dãy non hồng
Ly Ly trăm tiếng sóng đồng xôn xao
Mà đâu người đẹp vườn đào
Mà đâu dấu vết khách sầu đêm xưa?
Nàng thả ngày xanh trên sóng đàn
Với đôi tay đẹp gọi tình nhân
Nàng yêu chàng có hồn như biển
Đôi mắt thơ chàng như Ải Vân
Tôi đợi người đây, Tuyệt đích ơi!
Dẫu xa, xa cách mấy phương trời
Biết rằng vô ích nhưng tôi vẫn
Phung phí đời tôi mấy độ tươi
Trên đệm thuý, hoa nô liều áp má,
Đôi bạn đời tay dính nhựa A Giao!
Nếu tôi đau! Trời đẹp! Nếu tôi đau
Mà muôn đời mưa nắng hiểu lòng nhau.
Nàng và tôi, nhánh sầu chung rễ cội
Kề vai nhau khi lệ với chiều, rơi
Khi giọt sương âu yếm nhỏ lên người
Nàng và tôi là hai dòng lệ nối.