Em đương thêu… – Nguyễn Xuân Huy
Giật tay, em sẽ trách:
"Cho Hà thêu đi anh!"
Không nghe anh cứ nghịch.
Em bực, nắm tay anh:
Giật tay, em sẽ trách:
"Cho Hà thêu đi anh!"
Không nghe anh cứ nghịch.
Em bực, nắm tay anh:
Hôm nay em đã cười,
Nũng nịu đến "xin lỗi".
Được thể anh làm cao:
"Sao em không giận mãỉ"
Vẹn tròn ngay thảo niềm tôi chúa,
Đông đảo sang giàu phận rể con.
Hoằng Trị gương thơm ngời dấu để
Lâu dài phước đức sánh tày non.
Thuận nghịch theo thời may với rủi
Thi trung liều thác thảo hoà ngay
Nợ đời vay trả còn ghe nỗi
Phú mặc cao dày máy trở xoay
Hoa trong nở ân tình
Bao giờ cam chín đỏ
Có một người nhỏ nhỏ
Cười đôi má rung rinh.
Lòng êm ru khe khẽ hát nghêu ngao:
"Việt Nam, Việt Nam...!" hai tiếng ngọt ngào
Mà thổn thức như lời đau nhắc nhở
Và êm ái như gió lùa thương nhớ.
Chưa nói nửa lời từ buổi sáng tan mưa
Tia nắng đi qua nhánh trầu ướt đẫm
Chim chóc bay qua hót vào gió sớm
Thóc về sân rộng vai áo đi qua.
Anh là kẻ vô danh
Lành hiền như quả bí,
Gông xích đập tan tành
Vung gươm làm chiến sĩ.
Anh chẳng như người thi sĩ xưa kia...
Trăng gợn nước anh càng yêu cuộc sống.
Em sẽ ngắm trăng vàng trên biển rộng
Buổi ta về thăm bãi cát quê hương.
Túi vải đèo xe đạp
Chào lá nõn bên đường
Dạ con tằm náo nức
Mỗi dặm đường yêu thương.