Đường con đi – Lưu Quang Thuận
Chỉ biết con đi ấm hơi đồng đội,
Uốn khúc con đường nhưng thẳng tắp lòng con
Lắng nghe xe nóng hổi bước chân dồn
Tiếng trong trẻo dặm đường khe suối.
Chỉ biết con đi ấm hơi đồng đội,
Uốn khúc con đường nhưng thẳng tắp lòng con
Lắng nghe xe nóng hổi bước chân dồn
Tiếng trong trẻo dặm đường khe suối.
Áo em có mấy con tằm nhả tơ
Anh làm nên mấy câu thơ
Anh trông mấy ngả anh chờ mấy nơi
Bây giờ đối diện em ơi...
Em ơi, nghĩa đời cao rộng
Lẽ nào đi cám ơn nhau?
Chọn tấm khăn nào chỉ thắm bền lâu
Em hãy đội dưới đèn vui lửa sáng.
Dạy đứa nhỏ hay trèo hay tội
Trở nên anh bộ đội lớp mười nghiêm chỉnh hôm nay
Chiến sĩ lên đường, cô giáo cũ cầm tay
Chỉ mong ước một điều đơn giản.
Không biết lòng con sang buổi ấy
Có vui có hận giống lòng cha?
Bây giờ theo pháo cha đi vội
Nghe tiếng con cười trên nẻo xa.
Em trói giặc, điền thanh đứng đó
Lá trên mình cuống nhỏ xòe ra.
Giải tù đi hết thôn ta
Em quay ngó lại: đường hoa vẫn vàng.
Tay dầm lâu dưới nước
Nghe lạnh buốt làn da
Em ngẩng nhìn lên: đèo cao chất ngất
Sương bốc mù che anh núi chon von.
Ơi suối ngọt rừng hương, ơi biển sóng,
Ơi bờ giếng năm xưa, ơi mối duyên đầu,
Người chẳng chết khi mùa xuân giải phóng,
Lúc trăm nghìn sông núi hẹn hò nhau!
Bởi vì anh cứ tưởng...
Chiều xa kia khi lỡ bước chân em
Khuất vai nhau anh trễ nải không tìm
Quên tính toán tình đi theo lịch mỏng...
Cùng chia cơm sẻ bánh,
Nghĩ bao điều xa gần
Tất cả sao trìu mến
Trong nhà ăn thênh thang.