Thành phố quê hương – Lưu Quang Thuận
Cửa biển thân yêu ngày Chiến thắng
Hải thuyền san sát rộp cờ bay,
Những người đã chết trong vôi ngói
Sẽ đứng lên chào vươn nắm tay.
Cửa biển thân yêu ngày Chiến thắng
Hải thuyền san sát rộp cờ bay,
Những người đã chết trong vôi ngói
Sẽ đứng lên chào vươn nắm tay.
Ấy câu hò Nhật Lệ, sông Gianh
Điệu "lý thương nhau" gái trai Vàm Cỏ
Vang vọng muôn trùng sóng gió
Trên những con tàu đi biển gắn tên sông
Đường đi bạn lứa vui vầy
Ghi công chép việc sổ dày tháng năm
Người yêu mặc áo đi làm
Xinh hơn một cánh hoa ngàn chiêm bao
Tiếng súng bây giờ thét chuyền mây,
Cung đàn thương nhớ đã sai dây...
Gió lùa, giang nứa lao xao động,
Ai nhớ lời ai hứa "vạn ngày..."
Tới đâu tới đâu cũng luồng gió mạnh
Đâu cũng nhà cũng ruộng cũng quê hương
Chỉ muốn trăm năm xanh mía ngọt đường
Nhưng khéo dễ ta sinh đè dập dồn chống bão?
Con nhỏ đến trường mũ rơm vẫn đội
Chưa quét sạch quân thù, con lớn vẫn ra đi
Ta nở nụ cười nhân hậu giữa Pa-ri
Khuyên chồn cáo đừng mong tráo trở.
Không nắm được tờ thư ghi bóng dáng
Không bắt được tin, không đón được lời
Không nói được lòng ta thương mến bạn
Không chép được tình không nhắn được nơi.
Anh về sông rộng biển khơi,
Quê hương trắng xóa một trời muối thơm.
Nhớ ngày xẻ muối chia cơm,
Đêm khuya nhớ lửa chiều hôm nhớ người
Công tác xa nhau chẳng bắt đền
Nửa chừng trang sách, nửa chừng đêm...
Vẫn trời thu cũ mà nay khác
Nắng hửng mưa rào lại nhớ em.
Bỗng một ngày em đến giữa lòng anh
Như bông cúc vàng thắm cả mùa xanh!
Vai em mang bao nghĩa lớn sinh thành,
Nhìn nhau mãi: lại càng ơn cuộc sống.