Diệu huyền – Tế Hanh
Lạ thay giây phút diệu huyền
nỗi vui đọc sách con truyền sang ba
sách như cả một vườn hoa
mỗi trang là một đoá hoa ngọt ngào
Lạ thay giây phút diệu huyền
nỗi vui đọc sách con truyền sang ba
sách như cả một vườn hoa
mỗi trang là một đoá hoa ngọt ngào
Con đường hai chúng ta đi
Em không trở lại, anh thì cũng không
Cuối đường chỉ có hàng thông
Đầu nghiêng theo gió, ngóng trông người về
Còn từ xa em
Anh chàng hiệp sĩ
Lại đi không nghỉ
Cùng chú chăn trâu
Nhìn đàn bò sữa nông trường
Trắng, đen, lang, đốm trong sương hiện dần
Càng yêu mến chị công nhân
Đẹp như một đoá hoa xuân trên rừng
Một ít chua thôi tựa cuộc đời
Nỗi buồn xen lẫn với niềm vui
Cũng như (em nhỉ) tình yêu vậy
Nước mắt song song với nụ cười.
Và mỗi lần các con nhớ Bác
Các con im lặng ngẩng đầu lên:
Một vùng ánh sáng soi trên ngọn
Lộng gió từng cao - Bác ở trên...
Nói sao hết được em ơi!
Anh không thể bắt cuộc đời đứng yên
Em không thể mãi là em
Dẫu anh còn mãi cái nhìn ngày xưa.
Xe chạy anh nhìn lại phía em
Đẹp như bức tượng đứng im lìm
Em làm cái mốc trên biên giới
Của những con đường qua trái tim.
Nếu anh đi bên phải
Đường đời chắc đã gặp em
Nhưng anh lại phải đi bên trái
Mỗi ngày một xa thêm
Bằng lăng soi bóng ven hồ
Xuân đi thu đến bao giờ hở hoa
Hoa ơi có phải vì ta
Mà hoa tím cả trời xa trời gần.