Con như thấy nỗi buồn ba
(Cái buồn vô cớ biết là vì đâu)
con ngồi im lặng cúi đầu
trên trang sách mở một màu giấy tươi
Bỗng ba nghe tiếng con cười
cái buồn tan mất một trời mây quang
nỗi vui đợt sóng lan tràn
gió xuân nổi dậy thổi sang khắp miền
Lạ thay giây phút diệu huyền
nỗi vui đọc sách con truyền sang ba
sách như cả một vườn hoa
mỗi trang là một đoá hoa ngọt ngào